"Chị Kiều, chuyện này là sao?" Tô Nam Phong cũng cảm thấy kỳ lạ.
Theo lý mà nói, giải nhất nhất định là "Như Mộng Lệnh".
Coi như không có "Như Mộng Lệnh", người đoạt giải nhất cũng phải là tác giả của bộ ảnh "Những Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi" mới đúng, sao lại là Jim đạt giải thưởng?
"Không biết." Là tác giả của bộ ảnh "Như Mộng Lệnh", cô có vẻ rất bình tĩnh.
Trao giải nhất kết thúc, tiếng bàn tán ở phía dưới hơi lớn.
"Xin mọi người giữ im lặng, tin rằng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì sao Như Mộng Lệnh không đạt giải, như vậy hiện tại sẽ do bà Đinh đại diện cho ban tổ chức tới thông báo với mọi người."
Lời nói của người dẫn chương trình làm cho mọi người im lặng.
Bà Đinh lên sân khấu, hắng giọng: "Trải qua thảo luận, lần này cuộc thi nhiếp ảnh gia sẽ tăng thêm một giải đặc biệt, giải đặc biệt này trao cho ai, tin rằng trong lòng mọi người đã có cân nhắc. Như vậy thì mời nhiếp ảnh gia "Như Mộng Lệnh" của chúng ta, nhiếp ảnh gia Giang Kiều."
Chùm sáng chiếu đến trên ghế ngồi Minh Thù, cô chậm rãi đứng dậy đi đến phía trên sân khấu.
Người dẫn chương trình lần nữa tiến lên: "Chúc mừng nhiếp ảnh gia Giang Kiều. Vinh hạnh khi đạt được danh hiệu vinh dự "Nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất năm", tác phẩm "Như Mộng Lệnh" đã thúc đẩy ban tổ chức của chúng ta mang đến giải thưởng tượng vàng."
Giải thưởng tượng vàng nhiếp ảnh gia trong nước là giải thưởng cao nhất trong giới nhiếp ảnh gia.
Mặc dù chỉ là đề cử, có thể có giải thưởng hay không còn chưa chắc chắn nhưng nhìn mọi người xem.
Đây có thể làm cho một đám nhiếp ảnh gia phía dưới vừa đố kỵ lại vừa ước ao.
Ngụy Tự nhìn người trên khán đài, chỉ cảm thấy từng trận nhói đau trong lồng ngực, vì sao... cô không được giải nhất thì thôi vậy, ngay cả giải nhì, giải ba đều không phải, tại sao có thể như vậy?
Giang Kiều còn có giải đặc biệt?
Mãi đến khi bế mạc, Ngụy Tự đều như đang mơ màng không tin vào sự thật.
Ngụy Tự không tin chuyện này, đợi đến lúc mọi người đều giải tán cô chạy vào hậu trường.
"Vì sao tác phẩm của tôi không đạt giải?" Ngụy Tự ngăn cản người chủ trì kia.
Người chủ trì sửng sốt một chút: "Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự đúng không? Đúng lúc thật, chúng tôi cũng đang muốn tìm cô, cô cùng tôi sang bên này."
Trong lòng Ngụy Tự hơi hồi hộp.
Tìm cô làm gì?
Ngụy Tự theo người chủ trì vào một căn phòng, những nhà thẩm định đều ở trong phòng, còn có một người đàn ông không biết là ai.
Minh Thù cũng ở đây, cô ta ngồi bên cạnh người đàn ông kia.
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự?"
Người đàn ông lên tiếng hỏi.
Ngụy Tự nhìn xung quanh, gật đầu.
Người đàn ông đứng lên: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Chuyện… chuyện gì?"
Trong một giây nhìn Minh Thù, tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô vang lên.
Người đàn ông hỏi: "Tác phẩm của cô "Tôi có một ước mơ" là do cô chụp sao?"
Trong đầu Ngụy Tự vang lên một tiếng như nổ tung: "Đúng… Đúng vậy."
Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi: "Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự mới vừa tốt nghiệp sao? Sao cô lại nghĩ đến muốn đi chụp nhóm tác phẩm như vậy?"
Ngụy Tự ổn định tinh thần: "Bình thường hay xem tin tức như thế này, đúng lúc du lịch được nhìn thấy, liền nghĩ đến chủ đề này."
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự, nhóm ảnh chụp này đúng thật là do cô chụp sao?" Người đàn ông lặp lại vấn đề này.
Ngụy Tự hơi lưỡng lự, vẫn gật đầu.
Người đàn ông lấy ra một điều khiển từ xa, hướng về máy chiếu trong gian phòng ấn xuống, xuất hiện ảnh phóng to.
Ảnh chụp không ngừng bị phóng to ở tại góc dưới cùng, có một ký tự rất nhỏ bé có màu sắc tương tự bối cảnh.
Nếu như không phóng to, căn bản nhìn không thấy.
Hơn nữa ký tự không phải chữ số thông thường, vừa nhìn đã thấy đường nét nguệch ngoạc này rất có tính đặc trưng.
"Nhiếp ảnh gia Ngụy Tự, có thể giải thích về mẫu ký tự này có ý nghĩa thế nào không?" Người đàn ông đã có chút ý gây hấn.
Ngụy Tự căn bản không biết ở đó sẽ có một mẫu ký tự.
Sắc mặt cô trắng bệch.
"Mỗi một tác phẩm của cha tôi, đều sẽ thêm vào ký hiệu này, đây đều là tự tay tôi tạo ra, nhiếp ảnh gia Ngụy Tự vì sao nó lại xuất hiện trong tác phẩm của cô?"
Ngụy Tự chụp từ những bức ảnh ở tương lai, đương nhiên những ký hiệu trong hình vẫn tồn tại.
Tầm mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Ngụy Tự.
Loại ánh mắt này giống như là cây kim châm chích trên người Ngụy Tự.
Có thể biết mình cãi lại không được, Ngụy Tự đột nhiên nhìn về phía Minh Thù: "Giang Kiều! Là cô, là cô nói cho bọn họ biết!"
"Là tôi tố cáo, cái này cũng không phải của cô, tôi tố cáo không sai mà." Minh Thù cực kỳ hào phóng thừa nhận.
Là bộ dạng chính là trẫm làm đó.
Ngươi có thể làm gì trẫm?
Minh Thù biết những bức ảnh này là của ai, vì trong kịch bản đã đề cập qua đoạn này.
Nhưng mà khi đó không ai gây phiền phức với Ngụy Tự, cô đơn giản có thể lừa gạt được.
Càng trùng hợp chính là, con trai chủ nhân tác phẩm đang ở hội trường.
Khóe mắt Ngụy Tự dần dần đỏ lên, hận ý từ đáy mắt điên cuồng trào ra.
[Giá trị thù hận Ngụy Tự đã đầy.]
Minh Thù hơi nheo mắt, vậy đã đầy rồi sao?
Phiếu đồ ăn vặt này không kéo dài nữa!
Người đàn ông vẫn còn nói: "Tôi không biết cô làm thế nào lấy được tác phẩm của cha tôi, thế nhưng Ngụy Tự tôi sẽ thông qua quyền bảo vệ chính quy, luật sư sẽ liên lạc với cô."
-
Không biết có phải hay không vì Ngụy Tự đã mất đi vầng sáng của nữ chính giả, bàn tay vàng của cô ta hình như cũng không thể dùng nữa.
Máy ảnh không có ngón tay vàng, chính là một máy ảnh bình thường.
Ngụy Tự trong giới chụp ảnh mà nói có thể nói là minh chứng cho sự ô danh, mà nói đến kỹ thuật của cô ta, căn bản là không thể chụp ra những tác phẩm tốt.
Ngụy Tự cả ngày ở nhà nổi giận, cha cô thực sự nhìn không được, sắp xếp cho cô xuất ngoại.
Nhưng mà lúc đăng ký, Ngụy Tự lại đột nhiên chạy mất.
-
Minh Thù đứng ở cửa bệnh viện, một lúc lâu mới đi vào.
Trên giường, Kỷ Cẩm sắc mặt trắng bệch và người đàn ông khí thế hừng hực trên màn ảnh dường như hai người.
Kỷ Cẩm đã tỉnh.
Minh Thù tiến đến, hắn liếc mắt nhìn Minh Thù, rất bình tĩnh hỏi: "Cô tới làm gì?"
"Tới thăm anh một chút."
Sắc mặt Kỷ Cẩm sa sầm, giống như gà trống bị đánh bại: "Cười nhạo tôi? Chúc mừng cô, như cô mong muốn."
Minh Thù kéo ghế ra ngồi xuống, hơi vuốt vuốt cằm, hai tay khoanh ở trước ngực: "Tôi biết anh không phải người của thế giới này."
Thân thể Kỷ Cẩm chấn động, chậm rãi ngẩng đầu.
Đúng vậy.
Nếu như cô biết, vậy những gì mình đã làm, cô mới có thể dửng dưng như vậy.
Cô ta biết…
Không đúng, làm sao cô ta biết được?
Minh Thù hỏi: "Sao anh muốn tấn công tôi?"
Kỷ Cẩm đảo mắt: "Không phải cô biết cả rồi sao?"
"Tôi chỉ biết anh không phải người của thế giới này, thế nhưng tôi không biết, tại sao muốn tấn công tôi."
Kỷ Cẩm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu hắn nói: "Có quy tắc, tôi không nói được."
"Quy tắc?" Quy tắc gì?
Kỷ Cẩm thấy Minh Thù đúng là cái gì cũng không biết, hắn nói: "Tôi đang ở trạng thái giới hạn, không thể nói lung tung, xem như tôi muốn nói cũng không nói được, viết cũng không được, bất luận phương thức biểu đạt gì đều không được."
Trạng thái giới hạn… vậy tại sao tên Lạc Yến thần kinh có thể nói?
"Sao anh có thể dễ dàng nói cho tôi biết như vậy?"
Sắc mặt Kỷ Cẩm càng sa sầm, lẩm bẩm một tiếng: "Dù sao cũng không thể trở về."
"Ý gì?"
Kỷ Cẩm lắc đầu, bày tỏ hắn không nói được.
Đường hầm vận chuyển bị phá hư hắn không trở về được, dùng thân thể này qua hết đời tính mạng của hắn mới kết thúc.