Minh Thù vừa đụng phải vết thương của hắn, thiếu niên liền đau đến hít vào một hơi.
"Kiên nhẫn một chút."
Làn da này làm trẫm cũng có chút không dám xuống tay.
Minh Thù tận lực thả nhẹ động tác.
Thiếu niên quả thật cũng không phát ra âm thanh, đầu chôn vào trong khuỷu tay, chờ Minh Thù bôi thuốc xong mới khẽ ngẩng đầu lên.
Minh Thù kéo áo hắn xuống, lại bôi thuốc cho vết thương trên cánh tay hắn, một bên hỏi hắn: "Cậu tìm tôi làm gì?"
Thiếu niên cẩn thận nheo mắt nhìn cô: "Mang... Tôi rời khỏi nơi này."
"Sao cậu biết tôi có thể rời khỏi nơi này?" Minh Thù buồn cười: "Cậu xem, hiện tại tôi cũng tương đương với cậu bị giam lỏng ở đây."
"... Tôi... Tôi cũng không biết có thể tìm ai."
Thiếu niên cúi đầu xuống, phảng phất có thể khiến người ta cảm thấy sự bất đắc dĩ cùng khổ sở của hắn.
Minh Thù buông tay áo hắn ra: "Nếu tôi mang cậu rời đi, cậu có thể cho tôi lợi ích gì?"
"Lợi ích?" Thiếu niên mờ mịt chớp mắt một cái: "Tôi... Cái gì cũng không có."
Minh Thù cười nhạt không nói.
Thiếu niên cái hiểu cái không, xiết chặt vạt áo: "Tôi... Dùng tôi được không?"
"Tìm! Nhất định vẫn chưa chạy xa, Hổ ca nói, không tìm thấy người, các người cũng đều không xong!!"
"Một đám rác rưởi, một người cũng không trông chừng được."
"Các người đứng đấy làm gì, còn không tìm, muốn chết phải không?"
Tia sáng từ bên ngoài cửa sổ hiện lên, tiếp theo là các tiếng bước chân cùng các loại thanh âm huyên náo.
Thân thể thiếu niên run nhè nhẹ.
Minh Thù xuống dưới, đi đến cửa sổ nhìn một chút.
Biệt thự cô đang ở cách tòa biệt thự kia của Hổ ca không xa, lúc này bên ngoài tất cả đều là người đang vội vàng tìm người.
Người muốn tìm... Rõ ràng chính là người lúc này đang ngồi trên giường cô.
Minh Thù khẽ nhíu mày.
Cô kéo màn cửa xuống.
Thiếu niên đứng ngồi không yên: "Nếu hắn tìm được tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi."
"Nếu tôi mang cậu ra ngoài, cậu thật sự sẽ lấy thân báo đáp?"
Hai đầu lông mày của thiếu niên có chút giãy dụa, thanh âm huyên náo bên ngoài giống như bùa đòi mạng, thiếu niên tái nhợt nghiêm mặt gật đầu: "Ừ."
"Đi."
Minh Thù nhét hắn vào trong chăn: "Ngủ trước, lát nữa sẽ mang cậu đi."
Thiếu niên kinh ngạc, chăm chú kéo lấy tay áo Minh Thù.
"Cô sẽ bỏ tôi lại sao?"
Minh Thù vuốt vuốt tóc rối trên trán hắn: "Yên tâm, chuyện tôi đáp ứng nhất định sẽ làm."
Thiếu niên tựa hồ yên lòng, buông tay ra, vô cùng quy củ nhắm mắt lại.
Minh Thù tắt đèn pin, mở cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc người phía dưới tiến đến kiểm tra.
Thiếu niên nghe thấy bên ngoài có âm thanh đi lại nhưng không có người nào tiến vào căn phòng này.
Mãi đến tiếng bước chân dần dần đi xa, hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Bà cô nhỏ... Bọn hắn đang tìm cái gì?"
"Tìm người chứ sao."
"Tìm ai, khẩn trương như vậy?"
"Anh muốn tìm giúp?"
"Không không không..."
"Thu thập một chút, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
"A?"
Thanh âm sau đó thiếu niên không nghe rõ, bên ngoài triệt để không còn âm thanh.
-
Biệt thự.
Hổ ca ở trong phòng đi tới đi lui, tựa hồ rất bực bội, mặt đất có một vài thứ vỡ nát, Hổ ca đột nhiên một cước đá vào mặt bàn.
Hắn đi về phía cửa.
"Các người tìm..."
Thanh âm Hổ ca im bặt dừng lại.
Thân thể cũng lui lại phía sau.
Người trông chừng ngoài cửa ngã xuống làm thần kinh Hổ ca kéo căng, cảnh giác nhìn nữ sinh đi tới.
"Nguyên Miểu, đây là ý gì?" Ánh mắt Hổ ca tập trung vào họng súng, hai tay không dám động loạn, từng bước từng bước lui về phòng.
Nữ sinh cười cười nói: "Hổ ca, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, vật tư của anh giấu ở đâu?"
Hổ ca thốt lên: "Cô vẫn đang làm việc cho Phong Vân Môn?"
Tin tức trước đó Phong Vân Môn truyền đến chẳng lẽ đều là giả?
Cố ý để cho mình xem?
"Không có." Minh Thù lệch đầu sang phía dưới: "Tôi chỉ là muốn cướp một chút vật tư mà thôi."
"..."
Ngươi mẹ nó cướp đồ còn nói đến có lý chẳng sợ như thế?
Hiển nhiên Minh Thù chính là muốn cướp một cách quang minh chính đại.
Không sợ ngươi biết là cô đoạt, chỉ sợ ngươi không biết.
Hổ ca muốn phản kháng bảo vệ vật tư của mình, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng không có đánh thắng Minh Thù.
Lúc này đại bộ phận đều bị hắn kêu ra ngoài tìm người nên Hổ ca cơ hồ cũng không có cơ hội gọi tiếp viện.
Cuối cùng chỉ có thể biệt khuất đưa Minh Thù đi lấy vật tư.
-
Một cỗ xe tải đựng không ít đồ vật cùng một chiếc xe việt dã dừng ở trước biệt thự Minh Thù ở.
Người canh giữ biệt thự thấy thế, lập tức chạy tới.
Thấy rõ người lái xe liền sửng sốt một chút: "Hổ ca?"
Hổ ca sắc mặt khó coi, ôm eo xuống xe: "Các người đi xuống trước."
"Hổ ca?"
"Xuống dưới!"
Mấy người cẩn thận từng bước đi, đầy bụng nghi hoặc rời đi.
Minh Thù để Mạn Mạn ra ngoài, cuối cùng cô lên lầu gọi Nam Ẩn, mang theo hắn xuống lầu.
"Kỳ quái, hắn là ai?"
"Ài, người này từ đâu xuất hiện?"
"Dáng dấp thật dễ nhìn, nữ nhân sao?"
"Cái rắm, cậu xem dáng người kia, rõ ràng là nam nhân!"
Nam Ẩn vừa ra khỏi cửa lớn biệt thự, tứ mỹ nhân liền sôi nổi thảo luận, biểu thị bọn hắn hoàn toàn chưa thấy qua người này.
Hổ ca vốn là đứng ở bên ngoài, thần sắc trên mặt âm tình bất định.
Nghe thấy thảo luận, hắn nhìn về phía cửa lớn, vừa nhìn xong, Hổ ca lập tức trừng lớn mắt: "A Ẩn!"
Hổ ca nhìn thấy người, không quản đau đớn trên thân thể mấy bước xông lên.
Thiếu niên tựa hồ cực kỳ sợ hắn, núp ở sau lưng Minh Thù.
Minh Thù che chở Nam Ẩn: "Hổ ca, người này tôi cũng mang đi, anh không có ý kiến chứ?"
Hổ ca: "!!"
Ngươi mẹ nó đoạt vật tư của lão tử còn đoạt người của lão tử!
Minh Thù cười tủm tỉm hỏi: "Hổ ca có ý kiến?"
Sự đau đớn trên người Hổ ca nhắc nhở hắn nữ nhân này rất đáng sợ.
Thần sắc của hắn giãy dụa, có chút không cam tâm.
Nhưng còn chưa động thủ liền bị súng trong tay Minh Thù trấn trụ.
Hắn nghiến răng: "Không!"
Minh Thù đỡ thiếu niên xuống dưới, để hắn ngồi vào ghế lái phụ trên xe việt dã.
Hổ ca nhắm mắt đi theo, nếu như không phải biểu lộ quá doạ người, càng giống như là một oán phụ bị vứt bỏ.
"A Ẩn mấy tháng này ăn dùng đều là thứ tốt nhất, cô có thể cho hắn cuộc sống tốt như vậy sao?" Hổ ca cuối cùng nhịn không được lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên, mơ hồ có chút lo lắng.
"Chuyện này cũng không cần Hổ ca quan tâm."
"Nguyên Miểu, nếu A Ẩn có chuyện bất trắc, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Nói đến đây..."
Minh Thù ném súng vào trong xe, thuận tiện đóng cửa sổ xe lại, vẩy vẩy tay áo: "Trước đó anh đánh hắn?"
Trên mặt nữ sinh vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, bộ dáng vô hại nhưng Hổ ca lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, theo bản năng lui về phía sau.
"Tôi chỉ là..."
Phanh ——
Nắm đấm vung trên mặt Hổ ca.
Hổ ca lảo đảo một chút, che lấy mặt bị đánh, lửa giận vừa dâng lên lập tức bị nắm đấm liên tiếp đánh tới ngăn chặn.
"Tôi ở đây cũng chưa từng đánh hắn, anh lại dám đánh hắn?"
"Tôi mẹ nó để anh đánh hắn."
"Còn dám ngấp nghé mỹ mạo của hắn?"
"Rất tốt!"
Hổ ca trước đó đã bị đánh qua, lúc này một chút năng lực đánh trả cũng không có.
Bị Minh Thù đè ép hung hăng đánh một trận.
Sau khi Minh Thù đánh xong, lắc lắc cổ tay, nhìn Hổ ca nằm trên mặt đất cười một chút, lên xe nổ máy.
Hổ ca nổi giận gầm lên một tiếng: "Nguyên Miểu, thuốc giải!"
Vừa rồi thời điểm đi lấy vật tư, không biết cô đã cho mình ăn thứ gì, còn nói là có độc...
Minh Thù hạ cửa sổ xe xuống, nhẹ nhàng nói: "Sau khi tôi an toàn rời đi sẽ đem thuốc giải thả ở Central Park, tốt nhất anh đừng phái người đi theo tôi, bằng không thì anh liền chờ chết đi."