"Khụ khụ khục..."
Kỳ Ngự ngoi từ dưới đáy nước lên, bắt được thành ao: "Cô vợ nhỏ, em muốn mưu sát tôi sao?"
Minh Thù đứng ở phía trên: "Tắm rửa sạch sẽ, đừng ô uế đất của tôi."
Kỳ Ngự: "..."
Chê hắn bẩn?
CMN cô lại chê hắn bẩn!
Kỳ Ngự ngay lập tức đưa tay bắt lấy mắt cá chân Minh Thù, vừa dùng lực, phù phù một tiếng, Minh Thù cùng quần áo đều ngã vào trong hồ.
Ao nước cũng không sâu, đứng lên cũng chỉ sâu đến ngực.
Kỳ Ngự đỡ Minh Thù dậy: "Hiện tại cô vợ nhỏ cũng bẩn, cùng nhau tắm đi."
Ao nước rất ấm áp, sương mù lượn lờ du đãng giữa hai người, mơ hồ nhìn thấy dung nhan của đối phương.
Yết hầu Kỳ Ngự khẽ nhúc nhích, hắn tới gần Minh Thù.
Minh Thù cho hắn hôn tùy ý, nhưng Kỳ Ngự rất nhanh liền cảm thấy không đúng, thân thể của hắn trước đó bốn phía có một dòng nước ấm bao phủ, nhưng lúc này dòng nước ấm kia tựa hồ biết mất, thân thể của hắn đau quá...
Hắn buông Minh Thù ra trực tiếp ngã vào trong ngực cô.
"Không phải vừa rồi rất lợi hại sao?" Minh Thù kéo hắn, miễn cho hắn trượt vào trong nước.
"Đau..."
Kỳ Ngự không có chút khí lực nào nằm trong ngực cô.
Thẳng nam Thù không lưu tình chút nào mà nói: "Chịu đựng."
Kỳ Ngự đứng không vững, Minh Thù đưa hắn dời vào một vị trí bên cạnh, bên kia có thể ngồi xuống.
Thân thể Kỳ Ngự run rẩy, hắn không dám bắt Minh Thù, sợ mình dùng sức làm cô bị thương.
Thế nhưng thật sự đau quá.
Tựa như có người đang phá xương cốt của hắn, xé nát linh hồn của hắn.
Sắc mặt Kỳ Ngự trắng bệch, trên mặt cũng không biết là mồ hôi hay là nước trong ao, thuận theo gương mặt trượt xuống cánh môi của hắn.
Bả vai ngâm ở trong nước, sóng nước sương mù lắc lư lộ ra lồng ngực trắng nõn.
Minh Thù cởi xuống quần áo dính nước, ôm hắn hôn một chút: "Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt."
"A..."
Đau đớn kéo dài một đợt lại một đợt, ánh mắt Kỳ Ngự mơ hồ, hắn cảm thấy mình sẽ chống đỡ không nổi nữa.
Ngay lúc ý thức của hắn đang mơ hồ, ngón tay mềm mại chạm vào bộ ngực hắn, thân thể mềm mại đè lên trên ngăn chặn môi của hắn.
Đầu lưỡi của hắn đã không có cảm giác gì, nhưng theo nụ hôn của cô đã dần dần có tri giác.
"Kỳ Ngự, chống đỡ."
Kỳ Ngự mơ mơ màng màng, tựa hồ đã sống qua một thế giới lâu như vậy, đau đớn dần dần biến mất, dòng nước ấm từ thân thể bốn phía tràn vào thân thể, vuốt lên kia khiến người ta đau đến run sợ.
Hắn cảm giác mình đã ra khỏi ao, trên thân khoác lên một vật vô cùng mềm mại, tiếp theo bị người thả xuống.
Minh Thù đặt Kỳ Ngự lên giường, phất tay, quần áo trên người trong nháy mắt khô lại.
Tay cô cọ xát trên trán Kỳ Ngự, một lát sau lại cúi đầu hôn một cái.
Tụ Hoan lặng yên không tiếng động xuất hiện, trên tay bưng lấy quần áo sạch sẽ: "Tôn chủ."
"Để xuống đi."
"Dạ."
Tụ Hoan cầm quần áo đưa tới bên cạnh.
Cô giương mắt nhìn người trên giường một chút, trong con ngươi hiện lên một tia kinh diễm, sau đó lại vội vàng gục đầu xuống lui vào một bên.
Thiếu niên này... Tôn chủ mang từ chỗ nào về.
Trên người lại có linh khí tinh khiết như thế, mà lại... Còn có hơi thở của tôn chủ.
Tụ Hoan nghĩ đến tôn chủ đã cho hắn vào Linh Trì thì thân phận của vị thiếu niên này sẽ không thay đổi.
Sau này hắn sẽ là nam chủ nhân của Vạn Kính Sơn.
Minh Thù đem Tụ Hoan đuổi đi, sau đó cầm quần áo cho Kỳ Ngự mặc rồi mới đứng dậy rời đi.
"Hắn tỉnh, nếu hắn không nháo liền để hắn đợi tại phòng, nếu hắn làm ầm ĩ trực tiếp dẫn hắn tới tìm ta, ta đi gặp quốc sư của Ly Dương quốc trước."
"Dạ."
-
Vạn Kính Giới phân thành 3 đại lục: Huyền Tử, Sùng Thiên, Đông Nguyên.
Ly Dương quốc chính là đại lục Huyền Tử, đế quốc duy nhất.
Trên điện, quốc sư áo gấm thân thể như ngọc, trong điện Kim Bích Huy Hoàng một chút ô nhiễm cũng không xâm phạm được quốc sư xuất trần thoát tục
Quốc sư hình như phát giác được liền nhìn về một hướng.
Hắn có một đôi ngân đồng.
Bên trong ngân đồng bình tĩnh không lay động.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền rủ xuống mắt, xoay người chắp tay: "Quốc sư Ly Dương quốc Nguyệt Qua đến gặp tôn chủ."
Minh Thù đến nơi cao nhất phất y ngồi xuống: "Quốc sư đổi không ít, dám đến gặp ta lại không nhiều."
"Tôn chủ uy danh chỉ dám chiêm ngưỡng, không dám tùy tiện khinh nhờn." Giọng nói của Nguyệt Qua bình thản, nghe không ra hắn đến cùng có tôn kính hay không.
Minh Thù cười nhạt: "Chuyện gì."
Nguyệt qua ngẩng đầu, ngân đồng nghênh tiếp ánh mắt Minh Thù: "Tháp Thiên Khải không biết nguyên do gì đột nhiên khởi động."
Tại thời điểm thú nhỏ thúc giục cô trở về, cô cũng đã đoán được có liên quan tới Thiên Khải.
Thiên Khải, tên đầy đủ là Tháp Thiên Khải.
Không sai, nó chính là một toà tháp... Toà tháp đổ nát kia.
Kỳ Ngự bên kia có một Thiên Khải lậu, hiện tại Thiên Khải bên này của cô cũng xảy ra vấn đề.
Cái này nếu như vẫn là trùng hợp, không bằng cô mổ bụng tự sát.
Nguyệt Qua chờ lệnh: "Mời tôn chủ theo Nguyệt Qua đi một chuyến, tìm ra nguyên do."
Minh Thù trầm mặc không lên tiếng, Nguyệt Qua chỉ có thể duy trì tư thế kia.
Trong điện yên tĩnh đến cây kim rơi cũng nghe tiếng, không khí ngột ngạt.
Minh Thù hỏi: "Các ngươi đã vào tháp?"
Nguyệt Qua đáp: "Không có mệnh lệnh của tôn chủ, người của đại lục Huyền Tử không dám tiến vào, bất quá..."
Hắn dừng một chút: "Thời điểm Nguyệt Qua rời đi, đại lục Sùng Thiên phái người tiến vào, không biết kết quả như thế nào."
Nguyệt Qua nghe thấy nữ tử phía trên cười khẽ, không biết là châm chọc hay là khinh miệt.
Minh Thù lại hỏi: "Tháp Thiên Khải mở ra trước đó có gì khác thường?"
Nguyệt Qua không chút nghĩ ngợi trả lời: "Một ngày trước Tháp Thiên Khải mở ra, linh khí gần Tháp Thiên Khải đều bị rút sạch, giao diện của Vạn Kính Giới dường như có chỗ dãn ra, lại chưa phát hiện dị thường. Điểm này, tôn chủ nên rõ hơn so với Nguyệt Qua."
Minh Thù: "..."
Cô rõ ràng cái rắm a!
Cô đều không ở nơi này.
Đương nhiên loại việc này không thể nói cho hắn biết, trẫm vẫn là phải giữ mặt mũi.
Giao diện dãn ra...
Là có cái gì xông vào??
Tháp Thiên Khải mở ra tuyệt đối không phải chuyện gì tốt a.
-
"Công tử, ngài muốn đi đâu đây?"
Kỳ Ngự mở cửa phòng liền thấy nữ tử tên gì Tụ Hoan đang đợi ở ngoài cửa.
Quần áo trên người Kỳ Ngự là màu đen, bên ngoài là tấm lụa cực mỏng, cũng không biết là hợp chế từ cái gì, thuận hoạt nhu hòa, cảm giác vô cùng tốt.
Đối mặt với Tụ Hoan, Kỳ Ngự không có biểu tình gì, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức người sống chớ tiến gần: "Cô ấy đâu?"
"Tôn chủ đang gặp khách." Tụ Hoan đáp: "Công tử trước tiên có thể nghỉ ngơi tại phòng, cũng có thể theo ta đi tìm tôn chủ."
Kỳ Ngự nghĩ nghĩ: "Dẫn đường."
"Dạ."
Tụ Hoan đi phía trước dẫn đường, Kỳ Ngự phát hiện người nơi này thật sự rất nhiều, một đầu hành lang hắn ít nhất có thể gặp hai nhóm người.
"Nơi này của các ngươi nhiều người như vậy?" Kỳ Ngự nhịn không được hỏi.
"Bẩm công tử, người của chúng tôi nơi này không nhiều."
Không nhiều?
Vậy lão tử trông thấy chính là cái gì? Quỷ sao?
Tụ Hoan khả năng cảm thấy chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng giấu diếm liền tự tác chủ trương nói: "Bởi vì tôn chủ thích náo nhiệt, cảm thấy trong điện âm u đầy tử khí không tốt, cho nên quái của Vạn Kính Sơn cũng sinh sống ở nơi đây, chỉ tính người mà nói, xác thực không nhiều."
Đương nhiên Tụ Hoan không nói ra những tinh quái này đa số đều là tôn chủ bắt về, phát hiện bọn chúng biết nói chuyện liền ném trong núi.
Tầm mắt Kỳ Ngự đảo qua đám người kia, náo nhiệt sao?
Hình như cô xác thực là thích náo nhiệt...