Ra khỏi nhà Lệ Thiếu Nam, Minh Thù cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, muốn được ăn cái gì đó để hồi sức.
[Ký chủ muốn quay về không gian hệ thống chứ?]
"Ai nói với ngươi là trẫm muốn quay về."
Trẫm không quay về.
[...]
Cô trước khi đi còn đánh người ta một trận, không phải là muốn về sao? Lẽ nào là nó hiểu sai rồi?
Dĩ nhiên là Hài Hòa Hiệu đã hiểu sai ý cô, cô không nghĩ rằng cứ như vậy mà rời đi. Cô nói đi là muốn rời xa nơi này, rời xa nơi có Khương Tầm.
Cô tìm mua vé máy bay trong đêm, đổi qua nhiều chặng bay, sau đó thông qua dịch vụ làm giả chứng minh thư và hộ chiếu trên một tờ rơi, cuối cùng cũng đặt chân đến một đất nước khác.
Minh Thù nhìn đoàn người xa lạ.
May mà lúc trước trẫm thông minh để lại một chút tiền, dựa thêm khuôn mặt xinh đẹp của trẫm, ăn khắp thế giới cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tiếc chiếc còng tay bằng vàng nạm kim cương kia quá.
Minh Thù thỉnh thoảng cũng có quan tâm đến tin tức trong nước, Ninh Khả Thanh không ít lần đến nhà Lệ Thiếu Nam làm loạn. Tình đầu của hắn tỏ ra cao quý rộng lượng bao nhiêu, Ninh Khả Thanh càng giống như một mụ đàn bà ghê gớm bấy nhiêu.
Sau cùng, vì Ninh Khả Thanh ra tay đánh tình đầu của hắn nên đã chính thức chọc giận hắn.
Ninh Khả Thanh mất đi Lệ Thiếu Nam làm chỗ dựa, lại cộng thêm cô ta trong lòng chỉ toàn là oán hận nên sự nghiệp càng ngày càng thảm.
Ninh Khả Thanh vì không muốn rời khỏi giới giải trí, để nhận được vai diễn cô ta tìm cách dây dưa với một số nhà đầu tư nhưng chưa kịp tiến thân thì chuyện đã bị khui ra.
Tin tức bê bối lan rộng, nhà đầu tư vì để bảo vệ bản thân nên đẩy Ninh Khả Thanh ra ngoài làm tấm chắn.
Nghe nói cuối cùng Ninh Khả Thanh tự sát, cũng có người nói bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cụ thể ra sao trên mạng cũng không ai chắc chắn.
Về phần Khương Tầm, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm cô.
Cho nên mỗi một nơi Minh Thù đi qua đều giống như đang đi chạy loạn, còn chưa ăn được một miếng đàng hoàng đã bị hắn tóm được.
Khương Tầm bắt đầu chơi trò bao vây cô lập.
Thân phận trẫm tôn quý như thế, ngươi muốn cô lập là cô lập được sao?
Không có vàng nạm kim cương, trẫm sẽ không đi.
Chỉ cần Khương Tầm không quấy rầy Minh Thù lúc ăn thì cô hầu như là không để ý đến hắn, hắn đuổi thì cô chạy, không chạy được thì đánh.
Nhưng Khương Tầm cứ dính lấy cô như keo, không tài nào dứt ra được.
Thật là phiền phức!
Minh Thù quay đầu lại nhìn người đi theo luôn giữ một khoảng cách nhất định, trong lòng thở dài ngao ngán. Khương Niệm ơi là Khương Niệm, cô tạo nghiệt gì thế không biết, tự dưng lại chọc vào cái tên biến thái vừa đáng sợ lại vừa cố chấp này làm gì.
Trẫm chỉ muốn yên bình ăn một bữa tử tế thôi mà làm sao lại khó khăn đến vậy chứ!
Cô xoay người quay lại, đứng trước mặt Khương Tầm:
"Anh đừng đi theo em nữa, anh cũng thử nhiều lần như vậy rồi, còn chưa bỏ cuộc sao?"
Trò bao vây cô lập cô chơi đến phát ngán rồi, không có tiết mục gì mới hơn sao?
Chả có chút sáng tạo gì, có thế mà cũng muốn theo đuổi người ta, chả trách độc thân cả đời!
"Lần này nhất định là được."
Khương Tầm cố chấp nói.
"..." Thần kinh.
"Lần này anh muốn bắt em như thế nào?"
Khương Tầm im lặng, Minh Thù đợi một lúc lâu vẫn không nghe được đáp án, đoán chừng cái tên tâm thần này lại muốn làm chuyện động trời gì đây.
Sự cố chấp của Khương Tầm đối với cô dường như đã ăn sâu đến tận xương tủy, hắn nhất quyết phải có được cô mới cam tâm.
Minh Thù bỏ lại Khương Tầm, chuẩn bị rời khỏi chỗ này đi tìm một nơi lý tưởng khác.
Nhưng mà bi kịch thay, lên máy bay cô lại gặp ngay Khương Tầm. Cô nghiến răng cười, đợi xuống máy bay rồi sẽ tìm một nơi vắng người xử lý hắn. Thật là phiền phức, quá phiền phức.
Minh Thù ngồi phía trước Khương Tầm, mặc dù cách nhau bởi chiếc ghế nhưng Minh Thù vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Khương Tầm như muốn bắt cô lại nhốt vào một nơi riêng biệt.
Hắn đúng là bị tâm thần rồi!
Muốn chia cách trẫm với đồ ăn sao!
Nằm mơ!
Máy bay cất cánh, tai cô có chút ong ong, đây là phản ứng bình thường. Nhưng có lẽ do thể chất của Khương Niệm mỗi lần lên máy bay, Minh Thù đều có cảm giác tai muốn điếc luôn. Cô có chút khó chịu vùi mình trong ghế, lơ đãng nhìn mây trắng bên ngoài.
Người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Minh Thù nghiêng đầu qua, chỉ thấy Khương Tầm và người kia đổi ghế. Hắn khom lưng đeo một cái chụp tai màu trắng lên tai cô, mím môi ngồi xuống thắt dây an toàn, ánh mắt nhìn về phía trước.
Từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Minh Thù vuốt vuốt cái chụp tai lông mềm đẩy ra một bên, nghiêng người quay sang Khương Tầm:
"Anh nói cho em biết, anh thích em ở điểm nào?"
Trẫm sẽ sửa!
"Không biết."
Khương Tầm ngồi thẳng, ngữ khí hơi lạnh:
"Thích đơn giản chỉ là thích."
Minh Thù mang lại chụp tai, một lát sau lại gỡ ra:
"Anh đã xem phim Viên Đường Cuối Cùng chưa?"
Khương Tầm liếc mắt giống như muốn nhìn Minh Thù, nhưng hắn ngay lập tức lại nhìn thẳng:
"Chưa xem."
"Trong phim đó có một nhân vật giống như anh vậy, cứ nhất quyết phải có được người không thích mình. Anh biết cuối cùng anh ta có kết cục thế nào không?”
"..."
"Cuối cùng hắn bức chết người hắn thích, quãng đời còn lại không gặp được nữa."
Ánh mắt Khương Tầm lóe lên một chút, kiên định nhìn xuống:
"Anh sẽ không như thế."
Minh Thù: "..."
Có điên mới tin anh!
Minh Thù kéo mũ ở phía sau che cả đầu lại, nói chuyện với loại biến thái cố chấp này thì nói cỡ nào cũng không thông được.
Minh Thù vừa định chợp mắt, máy bay đột nhiên lắc lư dữ dội, trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô tiêu tan. Trên máy bay có vài tiếng kêu, tiếp viên thông báo trên loa, do máy bay gặp phải khí lưu nên có chút xóc.
Máy bay gặp phải khí lưu xóc nảy là chuyện rất bình thường nhưng hiện tại có chút bất thường.
"Anh sẽ không điên đến mức muốn khiến mọi người trên máy bay chôn cùng chúng ta chứ?"
Minh Thù kéo mũ xuống nhìn Khương Tầm ở bên cạnh.
Khương Tầm cau mày: "Đừng nói bậy, anh sẽ không tổn thương em."
"Nhưng sao máy bay lại rơi xuống!"
"Á!"
Hành khách ở phía sau sợ hãi thét lên, tốc độ rơi xuống của máy bay cực nhanh giống như đột nhiên bị ai đó ném lên không trung.
Máy bay rơi càng nhanh, tiếng hét bên trong càng trở nên dữ dội.
Minh Thù nắm chặt tay vịn, nét mặt không mấy thay đổi.
Trẫm còn chưa ăn hết thế giới này mà đã phải chết thế này rồi sao.
Đột nhiên Khương Tầm nghiêng người ôm lấy Minh Thù nói:
"Niệm Niệm, anh thích em."
Đây là âm thanh cuối cùng Minh Thù nghe được, đến khi tỉnh lại thì cô đã đứng trong một căn phòng đầy mây trắng.
Đây là nơi mà lúc trước hệ thống kéo cô vào.
Cô đã quay về rồi sao?
Chẳng phải cô sẽ được dùng thân thể kia đến lúc chết sao?
[Trong quỹ đạo bình thường, tuổi của Khương Niệm chỉ đến ngày đó.]
Minh Thù: "..."
Tên lừa gạt.
Một màn hình mây trắng bay đến trước mặt Minh Thù hiện vài dòng chữ.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 3000
Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành.
Một mẩu tư liệu ngắn rất đơn giản, so với lúc cho cô xem giới thiệu về hệ thống thì cái này đúng là còn ngắn gọn hơn cả ngắn gọn.
Minh Thù đưa tay quơ quơ trên màn hình, màn hình mây trắng giống như mây mù tản ra, một lát sau lại xuất hiện một lần nữa bên cạnh cô.
Đồ công nghệ cao cơ đấy!
"Khương Tầm chết rồi sao?" Minh Thù đột nhiên hỏi.
[Chưa chết]
Hài Hòa Hiệu trả lời.
[Nhưng mà hai chân hắn bị gãy, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.]
"Ồ!"
Minh Thù không hề tỏ ra là đang quan tâm đến tình trạng của Khương Tầm hỏi:
"Không gian tiếp theo được ăn cái gì thế?"
[...]