Mục lục
Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối sinh nhật của Lộ Cửu.

Bạn bè của Lộ Cửu không ít. Lúc Minh Thù đến, trong hộp đêm dường như đã đông nghịt, có điều Lộ Cửu đưa Minh Thù đến cuối căn phòng.

Ở đây đều là người của văn phòng, có thể thấy được Lộ Cửu là một người tinh tế.

“Lạ thật, không phải lão đại nói ra ngoài đón người rồi sao?” Lộ Cửu sắp xếp Minh Thù ngồi một bên, để cô cầm đồ uống, lúc này mới kỳ lạ hỏi một câu:

“Cô ngồi trước đi, tôi gọi điện thoại cho lão đại, có thể mọi người bỏ qua rồi.”

Minh Thù cười nhạt không nói gì.

Lúc cô đến đã thấy Hoa Giản, có điều cô tự mình đi lên, không có cách nào, nhìn thấy hắn là muốn chọc tức hắn.

Đây có thể là bệnh.

Nhưng trẫm không muốn chữa.

“Tiểu Đào Tiễn, đến ăn đồ ăn vặt này.” Một người gần đấy nhét trọn khay đồ ăn vặt vào tay Minh Thù, nhận được một nụ cười xán lạn của Minh Thù.

Đối phương đột nhiên đỏ mặt như lửa thiêu mông, ngồi xuống bên kia.

Cô gái này cười rộ lên như là có thể hút hồn người ta.

Có một thì có hai, trước mặt Minh Thù, chỉ chớp mắt một cái đã chồng chất không ít thứ.

“Không biết xấu hổ.” Mộng Khiết và những người khác ngồi bên kia, lúc này ghen tị tức giận trừng mắt nhìn Minh Thù.

Quyến rũ đội trưởng, giờ còn nhiệt tình mờ ám với mấy người như vậy, yêu tinh đều rẻ tiền như thế.

“Chị Mộng Khiết, đừng tức giận, cũng chỉ là một tiểu yêu tinh, sao có thể so với chị. Chị tức giận với cô ta, chỉ mất giá thôi.” Bên cạnh có người an ủi.

Mộng Khiết chắc là được tâng bốc, có lòng tin, cười lạnh một tiếng: “Mọi người chuẩn bị xong cả chưa?”

“Yên tâm đi chị Mộng Khiết.” Người bên cạnh thủ thế “OK”.

“Giản Oánh cũng không biết sao lại vào đội hiện trường…”

Đột nhiên Mộng Khiết nghe thấy một câu như vậy, cảm xúc vừa tốt lên lại trầm xuống. Cô ta trăm phương nghìn kế muốn đến đội hiện trường, vẫn không được đồng ý, ai biết Giản Oánh im ỉm qua đó.

“Chị Mộng Khiết.”

Giản Oánh mặc váy yếm, từ phòng bên cạnh đi tới. Người bên cạnh nhìn mấy cái, nhường chỗ cho cô ta.

“Làm gì vậy?” Mộng Khiết tức giận:

“Bây giờ cô là người của đội hiện trường, ngồi cùng chúng tôi làm gì?”

Giản Oánh lộ vẻ tủi thân, cô ta đến bên cạnh Mộng Khiết:

“Chị Mộng Khiết, tôi cũng không biết vì sao lại đến đội hiện trường. Đột nhiên nhận được thông báo… đội hiện trường rất nguy hiểm, tôi thích ở trong văn phòng hơn.”

Chị Mộng Khiết nghe Giản Oánh nói như vậy, biểu cảm quả nhiên tốt lên: “Thật ư?”

“Thật đấy, tôi đâu dám gạt chị Mộng Khiết.”

Giản Oánh chỉ hai ba câu đã phủi sạch việc này, còn làm như vô tội, không muốn đến đội hiện trường.

Minh Thù ngồi không xa ở phía sau, không có chút ánh sáng nào chiếu đến người cô. Cô không chút e dè ăn đồ ăn vặt, nhìn Giản Oánh và Mộng Khiết ở bên kia.

Hoa Giản và Lộ Cửu cùng nhau tiến vào, liếc mắt liền thấy có người đang xun xoe với Minh Thù.

Vốn bất bình giờ càng buồn phiền, hắn tự tay bật công tắc bên cạnh cửa. Ánh sáng mờ ảo biến mất, mọi người bị ánh sáng đột ngột dọa giật cả mình, cả phòng yên tĩnh lại, ánh mắt tập trung rào rào trên người Hoa Giản vừa mở đèn.

Hoa Giản: “…”

Lão tử đã làm gì?

Việc cũng xảy ra rồi, Hoa Giản chỉ có thể duy trì hình tượng, nhàn nhạt hỏi một câu: “Mọi người đến đủ cả rồi chứ?”

Lộ Cửu cũng sững sờ bên cạnh hắn, nghe câu hỏi của Hoa Giản thì nhanh chóng gật đầu: “Gần như đủ rồi, Tri Linh chưa tan học, lát nữa mới có thể đến.”

Hoa Giản “ừ” một tiếng, đi về phía Minh Thù, người lúc đầu ngồi bên cạnh Minh Thù thấy Hoa Giản qua đây liền nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.

Lộ Cửu: “…” Bật đèn chỉ để hỏi một câu này?

Trong phòng vẫn hơi yên lặng, mãi đến khi Hoa Giản ngồi xuống mới từ từ náo nhiệt trở lại.Lộ Cửu thấy Hoa Giản không có ý lên tiếng, chỉ có thể tắt đèn, ánh sáng lại tối đi: “Tiếp tục, mọi người tiếp tục. Đừng khách sáo, hôm nay tôi mời, muốn ăn gì uống gì cứ gọi thoải mái.”

Hoa Giản đưa tay về phía sau ôm Minh Thù, tự nhiên đặt tay bên hông cô. Ánh sáng quá mờ, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai người họ ngồi rất gần, không nhìn thấy động tác của Hoa Giản.

“Cô cố ý?”

“Đúng, cố ý.” Minh Thù cười đáp lại: “Thế nào, tức giận không?”

Tức giận?

Lão tử ở bên dưới đợi lâu như vậy, sắp tức điên rồi được không!

Bình tĩnh!

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Hoa Giản áp sát vào lòng cô, thấp giọng nói: “Cô thích chơi nhưng đừng quá khích, tôi lo cho sự an toàn của cô.”

Minh Thù cười hừ một tiếng, lát nữa anh còn tức hơn kìa.

Trẫm không tin tên tà ma này!

Có lẽ Hoa Giản trước nay không uống rượu, hắn ngồi trong góc với Minh Thù, trong lúc đó lại không có một ai qua đây uống rượu với hắn, tất nhiên cũng không ai dám tìm Minh Thù nói chuyện.

Lộ Cửu chạy qua chạy lại giữa hai bên, bầu không khí lại hòa hợp.

An Tri Linh đến muộn một tiếng. Có lẽ cô ấy không quá quen với không khí kiểu này, bần thần đến bên cạnh Minh Thù, ngồi gần lại, tự nhiên thấy động tác của Hoa Giản.

Cô ấy sửng sốt một chút, cũng may cô gái nhỏ không kêu om sòm, chỉ che miệng kinh ngạc.

“Đào Tiễn.” An Tri Linh kéo Minh Thù.

Minh Thù đẩy tay Hoa Giản ra, nghiêng người lại: “Gì thế?”

An Tri Linh lại kéo cô, nhiều chuyện hỏi: “Cô và đội trưởng… là quan hệ gì vậy?”

“Không có quan hệ gì.”

“Không có…” Không có quan hệ gì, hai người còn ôm nhau. An Tri Linh ấp úng:

“Hai người… cái đó…”

Minh Thù mỉm cười: “Tay hắn rẻ tiền.”

Hoa Giản: “…” Lão tử không nghe thấy sao?

Mắng tay ai rẻ tiền!

Tay cô mới rẻ tiền, cả nhà cô đều rẻ tiền!

“Tri Linh, đến đây uống một ly nào.”

Bên cạnh có người gọi An Tri Linh, người phía sau vội lắc đầu: “Em… ngày mai em còn phải đi học, không thể uống rượu.”

“Không sao đâu, chỉ là thức uống thôi.”

An Tri Linh không có lý do từ chối nữa, đứng dậy đi về phía bên cạnh.

Hoa Giản kéo Minh Thù trở về, dựa sát lại: “Cô vừa mới nói tay ai rẻ tiền?”

“Anh, nếu không là nói tôi sao? Tôi chạm vào anh chưa?” Nói anh chứ ai, không phục thì mau tức giận đi, để trẫm kéo giá trị thù hận trước.

Hoa Giản đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi thấy cô thích ăn đòn rồi.”

Minh Thù nghiêng đầu, ánh sáng nhạt hiện lên từ đôi mắt cô tựa như ma quỷ trong đêm tối: “Anh nói gì cơ?”

Hoa Giản: “…” Vừa rồi nói gì nhỉ?

Lão tử nói gì sao?

Đâu có!

Hắn không nói gì!

“Tôi đâu nói gì.” Hoa Giản thề thốt phủ nhận, nói nhảm, hình tượng này của hắn có thể nói ra được câu nói kia sao?

Minh Thù nheo mắt: “Vậy là tôi nghe nhầm?”

“Ừ.” Hoa Giản nghiêm túc gật đầu.

Minh Thù: “…” Được lắm tiểu yêu tinh.

“Đội trưởng.” Không biết Mộng Khiết đã qua đây từ lúc nào, biểu cảm thẹn thùng, toàn bộ ánh mắt rơi trên người Hoa Giản:

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Dường như cùng lúc, ánh sáng trong phòng hoàn toàn mờ đi, chỉ còn lại hoa hồng ráp thành hình trái tim trên màn hình, cùng với tiếng nhạc thông báo nhẹ nhàng phù hợp.

Mọi người cũng tự động yên tĩnh, đưa mắt về phía nhân vật chính.

Mộng Khiết hít sâu một hơi, thoáng ngẩng đầu. Hoa Giản ẩn trong bóng tối, chỉ có thể thấy đường nét khuôn mặt: “Đội trưởng, em thích anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK