Trẫm cũng không phải cai ngục!
Tại sao trẫm phải đến đây chùi đít cho cái tháp đổ nát này!
Minh Thù đứng tại chỗ nối tiếp của tầng 5 cùng tầng 4, nơi này coi như hoàn hảo, không có hỗn loạn gì.
Cô nắm tay Kỳ Ngự ra ngoài.
"Ta nói các ngươi náo nhiệt như vậy, mở hội nghị sao?"
Thanh âm của cô không lớn, lại chuẩn xác lọt vào tai mỗi người đang trong mảnh hỗn loạn kia.
Tràng diện đùa giỡn đột nhiên an tĩnh lại, đám người nhìn về phía cô đang đi tới.
"A —— "
Nam nhân đang đè đánh người nào đó đột nhiên quát to một tiếng, chạy về phía trận pháp gần nhất.
Sau nam nhân này, những người còn lại cũng dồn dập chạy về hướng trận pháp gần nhất, cũng nương theo tiếng kêu cổ quái la to.
"Là ma đầu Minh Thù kia!"
"A! Kia là trận giam của ta!! Ngươi mẹ nó tránh ra cho ta!"
"Đại ma đầu ăn thịt người á!"
"Cứu mạng a —— "
"Mẹ nó!"
Có người đụng đầu vào trận pháp, chắc bởi vì vấn đề động kinh của Tháp Thiên Khải nên không thể đi vào.
Lại hoảng hốt chạy bừa chen cùng một chỗ với những người khác.
Có vài người không rõ ràng cho lắm, nhưng là nước chảy bèo trôi, bọn hắn cũng đi theo trở về trận giam.
Kỳ Ngự: "..."
Nguyên lai không phải không có người nhận biết cô a.
Thế nhưng đã có chuyện gì xảy ra?
Người bị giam giữ tại nơi này không phải đều là những nhân vật phản diện làm xằng làm bậy sao?
Minh Thù đi lên phía trước, chậm chạp xuyên qua một loạt trận giam: "Vừa rồi các ngươi đang làm gì?"
"Ha ha... Ha ha ha..." Có người gượng cười: "Hữu hảo giao lưu hữu hảo giao lưu..."
Minh Thù giáo huấn: "Cửa tháp đã mở, các ngươi không nghĩ cách ra ngoài còn ở đây đánh nhau, cũng chỉ có chút tiền đồ này."
Đám người: "..."
Bọn hắn đây là giải quyết nội loạn trước.
Tầng thứ năm bởi vì là trận giam, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, thù hận này kể ra mấy ngày mấy đêm cũng đều không hết.
"Vâng vâng vâng, ma... Điện hạ dạy rất đúng."
Đại đa số người đều biết lúc này bọn hắn đã không ở thế giới cũ.
Bất quá bị giam ở đây vẫn rất biệt khuất.
Bọn hắn dĩ nhiên muốn ra ngoài, chỉ là người nơi này nội chiến hơi nhiều.
Mà lại không ai nguyện ý xung phong ra ngoài xem tình huống như thế nào.
Cho nên bọn hắn chọn ở đây đánh nhau, phát tiết một chút phẫn uất trong lòng.
Hiệu quả trấn áp đã hoàn thành, Minh Thù đi một vòng liền trở về.
Nơi cô đi qua có vài người hận không thể dán vào trận pháp.
Minh Thù đột nhiên quay đầu: "Đúng rồi, nhắc nhở các ngươi nếu muốn đi ra ngoài, bên ngoài đang có phần lớn người đang chờ tiêu diệt các ngươi, muốn lấy đầu người, giữ chặt nha."
Đám người: "..."
Cái này mẹ nó đến cùng là nhắc nhở hay là uy hiếp?
Tiểu Ngũ cảm động đến rơi nước mắt, có cô chạy một vòng những người này có thể an phận một chút.
Hi vọng Tháp Thiên Khải có thể chữa trị tốt vấn đề xuất hiện này.
"Cô ta là vậy?"
Minh Thù đi rồi, những người có đầu óc mơ hồ lên tiếng hỏi thăm.
"Các ngươi làm sao lại sợ cô ta như thế?"
"Chẳng lẽ là người quản lý của tháp này?"
Người biết chuyện một mặt tang thương.
"Một mình ngươi không chọc nổi nữ nhân đó."
"Nhớ năm đó..."
"Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi, ngươi là tên biến thái! Cuồng đưa chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch!"
Người bên cạnh giận dữ: "Theo như ngươi nói, thời điểm lão tử đến đúng lúc không mặc quần, lão tử không phải cái gì cuồng đưa chim đi dạo!"
"Ha ha, cuồng đưa chim đi dạo chính là cuồng đưa chim đi dạo."
"Cháu trai ngươi mẹ nó nói thêm câu nữa."
"Ông nội nói cho ngươi nghe, ngươi chính là cái tên cuồng đưa chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch! Lưu! Chim! Cuồng!"
Hai người cách một trận giam trực tiếp rùm beng.
Bọn hắn bị giam ở đây cũng chỉ lấy điểm này làm niềm vui.
-
Tiểu Ngũ đưa Minh Thù đi tới mấy tầng khác.
Quả thực tầng 5 nghiêm trọng nhất, mấy tầng còn lại đều không phải rất nghiêm trọng.
Kỳ Ngự phát hiện tầng càng cao thì người nhận biết cô càng nhiều.
Nhưng càng lên cao, phương thức giam giữ cũng càng đặc biệt, cơ bản cùng tầng 7 không khác biệt lắm, đều là độc lập, không thể chạm mặt nhau.
Mà từ tầng 7 trở lên cũng chưa từng xuất hiện dị thường.
Kỳ Ngự trong đầu vẫn "Minh Thù là người quản lý nơi này, cũng đã từng bị giam ở đây" hai câu này cứ lặp đi lặp lại.
Tiểu Ngũ rất sợ cô, lúc này lại đến mời cô, rõ ràng đây chính là đãi ngộ của người quản lí.
Nhưng theo lời cô nói cùng phản ứng của những người kia, càng giống như cô đã từng giống bọn họ, đã bị giam ở đây.
Nếu như là cái trước, hắn cảm thấy còn tốt.
Nếu như là vế sau...
Đại khái hắn sẽ rất đau lòng.
Cùng Tiểu Ngũ trở lại đại sảnh trống trải lúc đầu kia.
Lúc này trong đại sảnh có sáu con chuột cùng Tiểu Ngũ giống nhau như đúc.
Mấy con chuột lớn đồng thanh nói: "Xin chào tiểu tổ tông."
Minh Thù giật giật khóe miệng: "Đã nói đừng gọi ta là tiểu tổ tông, ta không có dạng thân thích như các ngươi."
"Được rồi tiểu tổ tông." Các thanh âm vô cùng chỉnh tề.
Minh Thù: "..."
"Tiểu tổ tông mời ngồi."
Chuột lớn không biết từ chỗ nào lấy ra một cái ghế, vẫn là làm bằng vàng ròng.
Bất quá chỉ có một cái ghế.
Minh Thù để Kỳ Ngự ngồi xuống, cô đứng ở phía trước: "Các ngươi còn chưa nhận được chỉ thị?"
"Không có."
"Nên uống thuốc nha."
Mấy con chuột lớn: "..."
Kỳ Ngự nói: "Cô vợ nhỏ em không cảm thấy Tháp Thiên Khải rất giống bị người ta xâm nhập sao?"
Giống như cục quản lý thời không.
Bởi vì bị người ta xâm nhập nên mới xuất hiện tình huống mất khống chế.
Minh Thù quay đầu: "Anh vẫn còn thông minh."
Kỳ Ngự: "..."
Lão tử không phải vẫn luôn rất thông minh sao? Lão tử thế nhưng là thiên tài!
"Em... Em sớm đã nghĩ đến?"
"Không có a, nhờ có anh nhắc nhở đấy." Minh Thù rất không để ý khen hắn: "Anh lợi hại nhất."
Kỳ Ngự: "..."
Diễn kịch có thể có tâm một chút hay không! Tốt xấu gì cũng khống chế biểu tình một chút!!
Minh Thù quay lại, ngồi trên thành ghế: "U Thủy có phải là muốn xuất hiện?"
Con chuột lớn nào đó nói: "Đúng vậy, trước đó chúng ta không có phát hiện, sau đó tính toán một chút, chính là mấy ngày gần đây."
Kỳ Ngự nhíu mày, U Thủy lại xuất hiện là có ý gì?
Là cuộc chiến U Thủy kia sao?
Minh Thù dường như biết Kỳ Ngự nghi hoặc, cô nói khẽ: "U Thủy xuất hiện, Tháp Thiên Khải sẽ tiến vào ngắn ngủi... Anh có thể hiểu thành thời kì ngủ đông."
Cho dù là Tháp Thiên Khải cũng sẽ có nhược điểm.
Bất quá nhược điểm này có thể trở thành nhược điểm hay không, cái kia còn phải xem bản lĩnh của nó.
Minh Thù sờ cằm, làm thần thám trạng: "Chọn thời điểm này xem ra vị nhân tài này cũng biết không ít, đã chuẩn bị rất lâu đây."
Nếu quả như thật là cuộc chiến U Thủy mà Khích Hành đã trải qua kia...
Thời kỳ Tháp Thiên Khải đông kỳ còn khoảng cách rất dài.
Lần trước chính là thời điểm cuộc chiến U Thủy trứ danh ba phần thiên hạ phân chia đại lục.
Tháp Thiên Khải tiến vào thời kỳ ngủ đông, phòng ngự yếu kém, nếu có người công tháp thì phải cần mười con chuột nhỏ liên thủ trấn tháp.
Kỳ Ngự hỏi: "Cuộc chiến U Thủy rốt cuộc là cái gì."
Minh Thù liếc hắn một cái.
"Tôi đã nói qua với anh, từ khi Vạn Kính Giới xuất hiện Tháp Thiên Khải đã ở chỗ này."
Kỳ Ngự gật đầu.
Minh Thù tiếp tục nói: "Ban đầu Tháp Thiên Khải cách một đoạn thời gian sẽ mở ra, sắp đặt hình thức công tháp, các môn các phái đều sẽ phái người đồng thời tiến vào tháp khiêu chiến tăng thực lực lên."
"Mà những người khiêu chiến kia chính là những người bị giam ở chỗ này. Khiêu chiến thành công có thể được Tháp Thiên Khải ban thưởng tăng thực lực lên. Khiêu chiến thất bại... Tử vong."