Khóe miệng Minh Thù mang theo ba phần ý cười, nhưng lại cho người ta cảm giác có chút đạm bạc lạnh nhạt.
Trường Sinh thu tiền của bọn họ để hỗ trợ cứu người.
Bọn họ lại ỷ vào mình có người thân gặp nạn, có vẻ như nhận được kim bài miễn tử, tùy tiện nghi ngờ nhục mạ người khác.
Không biết tại sao chuyện này lại dính đến Minh Thù.
Có người nói thấy nàng cho đứa bé kia uống gì đó, đứa bé kia đã khỏe rồi.
Đứa bé kia ăn mặc sạch sẽ như vậy, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có, nhất định là Trường Sinh bảo nàng làm thế.
Minh Thù thật là bội phục trí tưởng tượng của những người này.
“Các ngươi không đi diễn thuyết thật là đáng tiếc.” Minh Thù thả lưỡi kiếm ra, lưỡi kiếm rơi xuống đất bắt đầu phản bác: “Đồ là ta cho nó uống, không liên quan gì đến đại phu Trường Sinh của các ngươi.”
Minh Thù nói tiếp trong sân yên tĩnh lại, lát sau có người chất vấn: “Vì sao ngươi lại cho nó uống?”
Minh Thù kéo khóe miệng: “Ta cho ai uống là việc của ta, liên quan gì tới ngươi?”
Người nọ: “Ngươi có thể cứu người, vì sao không cứu?”
Minh Thù phất vạt áo: “Vì ta là ma tu.”
“…”
Ngay cả người thường cũng biết ma tu không phải thứ gì tốt.
Bọn họ đồng thời lui lại.
Đáy lòng Trường Sinh thở dài.
Nàng thật đúng là không biết sợ.
“Đồ thì ta còn, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, thứ này chỉ có người tu đạo mới có thể dùng, người chưa bao giờ tu đạo uống vào cũng không chịu nổi, nếu các ngươi không sợ bọn họ sẽ chết nhanh thì cứ việc cầm đi dùng.”
Minh Thù xoay cổ tay một cái, mấy món đồ rơi trên mặt đất.
Những thứ này đều là quả khô không biết thú nhỏ mang từ đâu về, thú nhỏ không thích mấy thứ này nhưng nó cũng biết tích trữ đồ đạc, lúc không có đồ ăn sẽ dựa vào những thứ này để mài răng.
Thật ra những trái này đều đã được hong khô, mùi vị cũng tạm được.
Loại nào có ích Minh Thù cũng không rõ lắm, đúng lúc nàng nhìn thấy bếp lò lại nghĩ tới thú nhỏ không ở đây, có thể ăn vụng ít thức ăn của nó.
Dù sao cũng phải có một cái có ích.
Nhưng nhiều thứ tốt dùng chung với nhau, người bình thường sẽ quá liều cơ thể không chịu nổi mà chết.
Cũng không biết đứa trẻ mập mạp này của nhà ai còn nhỏ đã bắt đầu tu luyện, nàng mới dám cho nó uống một hớp nhỏ, tuyệt đối không phải vì nàng tiếc của!
Đám người kia vừa nghe nếu ăn sẽ chết người, lập tức không dám ồn ào.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là thân phận ma tu của nàng.
Thậm chí có người dẫn người thân rời khỏi đây, ánh mắt nhìn Trường Sinh cũng rất kỳ quái.
Có lẽ cũng vì hắn thông đồng ở chung với ma tu.
Trường Sinh cũng không ngăn cản.
Trong sân cuối cùng cũng không còn lại bao nhiêu người lập tức rộng rãi, Minh Thù mang cái ghế của mình ra ngoài ngồi lên.
“Tỷ tỷ, cha ta sẽ cảm tạ tỷ.” Đứa trẻ ngồi bên cạnh, gương mặt hiền hòa.
“Ồ, đổi thành đồ ăn là được.”
“Được, tỷ tỷ.” Đứa trẻ tỏ vẻ thành thật gật đầu.
Trường Sinh ngược lại có chút bất ngờ, trước đây hắn không nhìn ra đứa trẻ này lại có tu vi.
“Tiểu bằng hữu, cha ngươi ở đâu?”
“Không biết.” Đứa trẻ nói: “Ta bị lạc khỏi cha ta nhưng cha ta nói đi lạc cũng đừng lo lắng, tìm một bắp đùi mà ôm không chết đói là được rồi.”
Trường Sinh: “…”
Minh Thù: “…”
Người cha Phật hệ này được đấy!
…
Tông môn gần Vân thành nhất chính là Vô Cực kiếm tông.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, buổi tối Vô Cực kiếm tông liền vội chạy tới.
Có điều bọn họ không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, đan dược mang đến không nhiều mà Vô Cực kiếm tông lại không am hiểu luyện đan.
Người bình thường bị yêu khí xông vào cơ thể, đan dược bình thường cũng không cách nào trị khỏi cho họ.
Cũng may đệ tử của Xích Dương Tông ở trong thành, bọn họ am hiểu luyện đan.
Mọi người đồng lòng tìm dược liệu cần thiết cho đan dược, để đệ tử của Xích Dương Tông luyện đan dược suốt đêm phân phát cho người bị thương.
Những đệ tử còn lại thì tìm kiếm hung thủ ở trong thành.
Đáng tiếc qua một đêm, người bị thương tăng lên không ít mà hung thủ thì lại không tìm được.
Tất cả yêu khí trong thành đều bắt nguồn từ những người bị thương, không có nguồn gốc yêu khí từ những thứ khác.
Việc này khiến cả đám người gặp khó khăn.
Không bắt được hung thủ, người bị thương thì càng ngày càng nhiều.
"Kẽo kẹt…"
Vì đệ tử Xích Dương Tông phân phát đan dược, người trong viện của Trường Sinh đều đi khỏi, chỉ còn lại đứa trẻ bị cha giựt giây ôm bắp đùi ở lại đây.
Minh Thù và đứa trẻ đồng thời bị âm thanh này đánh thức.
Không biết lưỡi kiếm nổi điên cái gì, đi lướt qua mặt nàng trực tiếp bay qua tường ra ngoài.
"Két…"
Âm thanh chói tai vang lên từ bên ngoài, giống như có binh khí cạo trên đồ sứ.
Đứa trẻ tuổi còn nhỏ hơi sợ hãi.
Minh Thù nghe âm thanh kia nửa ngày không ngừng, đứng dậy đi về phía cửa sân.
Mở cửa sân ra, ngõ nhỏ tối thui không thấy gì cả tiếng "ken két" ghê răng cũng ngừng.
"Vù…"
Có gì đó lướt qua trên tường đối diện nàng, tiếp theo chính là một lưỡi kiếm màu xanh dương chậm rãi bay tới.
Nó đứng trước mặt Minh Thù thân kiếm hơi nhếch lên, Minh Thù hiểu điều này là ngạo mạn.
“Chính là chỗ này!”
“Sư thúc, đó là Đoạn Hư kiếm của tông chủ, tông chủ tới đây ư?”
Đoàn người chạy vào từ ngõ hẻm đối mặt với lưỡi kiếm.
Đệ tử của Xích Dương tông chắc chắn sẽ không nhận lầm kiếm của tông chủ bọn họ.
Nhưng kiếm của tông chủ bọn họ, sao lại ở chỗ này?
“Yêu nữ!”
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Sự việc trong thành, có phải là liên quan đến ngươi?”
Đệ tử của Xích Dương tông vừa thấy Minh Thù liền ồn ào.
Minh Thù dựa vào cửa sân: “Ngươi không nỡ toàn bộ chuyện xấu của lục địa đều do ta làm ư? Được thôi, nếu ngươi cứ nhất định cho là như vậy ta cũng không sao, các ngươi tức giận là được.”
Đổ vỏ, trẫm chuyên nghiệp rồi!
Xích Dương tông: “…” Cái gì gọi là bọn họ tức giận thì tốt rồi?
“Thất Nguyệt cô nương có nhìn thấy một nữ nhân?” Vị sư thúc là người dẫn đầu Xích Dương tông vẫn duy trì tuyệt đối vẻ lạnh lùng và khách quan.
Bây giờ không phải là lúc đánh nhau với nàng.
“Không nhìn thấy.”
“Sư thúc, ta thấy chính là nàng ta.” Đệ tử Xích Dương tông trốn sau sư thúc lên án.
“Phải phải phải, chính là ta, các ngươi đến giết ta đi.”
“…”
Minh Thù phủ nhận bọn họ vẫn có thể mắng tiếp, nàng liền sảng khoái thừa nhận bọn họ cũng không biết nói tiếp như thế nào.
"Vù…"
Mọi người cảnh giác nhìn về phía tường rào, nơi chỉ cách bọn họ vài bước chân lập tức xuất hiện một bóng đen, nhìn đường nét thì là một người còn là một nữ nhân.
Nàng uốn thắt lưng như một lão bà trong đêm tối dưới ánh trăng…
"Tí tách…"
Chất lỏng sền sệt rơi tí tách theo chân tường.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Thanh kiếm Đoạn Hư phóng một cái bay về phía bóng đen kia.
Người của Xích Dương tông hiển nhiên cũng đang đuổi theo nàng ta, đồng thời tấn công về phía nàng ta.
Nhưng nữ nhân rất giảo hoạt, đả thương nhiều đệ tử của Xích Dương tông, chuẩn bị bỏ trốn.
“Ngăn nàng ta lại, đừng để nàng ta chạy!”
Nữ nhân chạy về phía ngõ nhỏ bên ngoài, nhưng đúng lúc này ngoài ngõ nhỏ vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Ánh lửa từ xa đến gần chiếu rõ cả cái ngõ nhỏ.
Dẫn đầu là người của Vô Cực kiếm tông.
Lăng Liệt và Phương Vãn dẫn đầu.
Đường lui của nữ nhân bị chặn lại, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Minh Thù, chạy về phía nàng đưa cánh tay kẹp hai bên nàng: “Đừng qua đây, nếu không… ta giết nàng ta.”
Vẻ mặt mọi người thờ ơ.
Ngươi giết đi!