"Anh tới rồi, đồ cũng đã đem tới."
Giọng nói đột ngột vang lên trong rừng cây âm u.
Minh Thù và Bắc Đường đứng phía sau cây, lắng nghe tiếng động bên kia, nhưng ngoại trừ tiếng nói của nam sinh kia ra thì không có tiếng trả lời nào cả.
"Em có ở đó không?" Dường như người nam sinh cũng không xác định người hắn muốn tìm có ở nhà hay không.
Nam sinh ở bên kia đi tới đi lui, đạp mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ nhẹ.
Khoảng chừng sau năm phút điện thoại di động của nam sinh vang lên, nam sinh ở bên kia lập tức chuyển động, sau đó vội vàng rời khỏi rừng cây.
Cánh rừng yên tĩnh trở lại.
Phảng phất như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Minh Thù cũng không chờ người ở rừng cây xuất hiện mà theo đuổi nam sinh. Nam sinh này không phải ở trong trường, Minh Thù thấy hắn leo tường bỏ đi.
-
Không phải là căn phòng lớn, ánh hoàng hôn chiếu khắp mặt đất loang lổ vết máu, trong không khí cũng đầy mùi mốc.
Nam sinh hốt hoảng xem xét xung quanh, hắn thử giãy giụa nhưng càng giãy giụa thì hắn càng bị siết chặt.
"Két."
Cánh cửa duy nhất bị đẩy ra.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào, nam sinh chỉ cảm thấy trên người cô gái này như phát ra ánh sáng dịu dàng mà xinh đẹp.
Nam sinh nhìn đến ngây người.
Mãi đến khi hắn cảm giác được một cảm giác áp bách mới chợt hoàn hồn, chỉ thấy một người con trai đứng ở cửa, thân thể như ngọc, khuôn mặt tuấn tú.
Nhưng mà gương mặt đó tràn đầy âm trầm, con ngươi đen láy theo dõi hắn, ánh mắt kia dường như có thể khiến máu đông lại, khiến cả da đầu tê rần rần.
Nam sinh có một loại ngẩn ngơ như từ thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục.
Hắn quen biết người con trai kia, Bắc Đường.
Trên trời mới không biết hắn là ai.
Bắc Đường không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn. Phía sau có người đang mặc bộ quần áo đen khiêng cái ghế vào, sau đó để sau lưng cô gái, đồng thời chắp hai tay sau lưng đứng nghiêm trang phía sau cô gái.
Cô gái cười nhẹ nhàng, giọng nói còn ôn hòa hơn: "Đừng hoảng sợ, tôi chỉ hỏi cậu một chút việc."
Nam sinh này cũng quen biết Minh Thù.
Đều là nhân vật nổi tiếng của trường học.
Nhưng hai người này... Khí chất quái dị, làm sao có thể ở chung một chỗ? Còn trói hắn tới nơi này làm gì?
"Cô... Cô muốn hỏi cái gì?" Nam sinh nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút sợ hãi.
Minh Thù gác chéo chân, đầu ngón tay gõ gõ đầu gối: "Vừa rồi cậu đi rừng cây làm cái gì?"
Đôi mắt nam sinh co lại: "Không có... Không có làm gì cả."
"Vậy hơn nửa đêm cậu mộng du chạy tới trường à?" Minh Thù tò mò: "Cậu mộng du mà đi xa vậy bác sĩ sẽ phẫu thuật cậu đó."
Nụ cười rực rỡ của cô gái như đang nói chuyện với một người bạn, nhưng trên trán của nam sinh lại đầy mồ hôi lạnh.
"Tôi..." Sắc mặt nam sinh ủ rủ trông như là thẹn thùng, một lúc lâu mới nói: "Tôi yêu sớm bị phát hiện, người nhà không cho tôi gặp bạn gái của tôi, tôi và cô ấy hẹn gặp mặt."
Minh Thù nheo mắt: "Cô ấy không tới?"
Nam sinh lắc đầu, khóe mắt đỏ lên: "Cô ấy gừi tin nhắn cho tôi, nói sẽ không đến, còn nói... lời chia tay."
Giống như sợ Minh Thù không tin: "Tin nhắn còn ở trong điện thoại, không tin thì xem đi."
Minh Thù liếc mắt nhìn người phía sau, người phía sau lập tức hiểu ý, lấy điện thoại từ trong người tên nam sinh ra mở khóa rồi đưa cho Minh Thù.
Thực sự trong hộp thư có một tin nhắn, thời gian gửi khớp với lúc ở trong rừng cây.
"Cậu nói mang đồ đến là đồ gì vậy?"
Nam sinh khiếp sợ: "Cô... Lúc đó cô ở rừng cây?"
Minh Thù không phủ nhận, nam sinh không còn lo lắng mà yếu ớt nói: "Tôi và cô ấy định bỏ nhà đi, chúng tôi chỉ muốn dọa cho họ sợ, nên mang theo một ít quần áo và tiền bạc."
Minh Thù: "..."
Lời nói của nam sinh là thật vì Bắc Đường ở chỗ của nam sinh kia tìm thấy một ít quần áo và tiền bạc.
Minh Thù buồn bực.
"Thả người thả người." Tốn công sức cả một đêm: "Bạn học, chuyện tôi trói cậu cậu đừng đồn bậy nha?"
Nam sinh lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu, không đâu. Cô yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung."
"Cậu nói hay không cũng không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"... " Đây là biến tướng của sự uy hiếp sao?
Người phía sau hiểu ý Minh Thù, bước lên cởi trói cho nam sinh.
Nam sinh thở phào, còn nghĩ là mình đã làm gì chọc tới bọn họ.
Nam sinh được mở trói, nhanh chân ngạy ra ngoài, đi một đoạn đột nhiên ngừng lại: "À... Chuyện này hai người có thể giữ bí mật cho tôi được không?"
Nếu như bị đồn đại sẽ rất mất mặt.
"Chuyện này thì cậu phải hỏi thầy Bắc Đường." Minh Thù gác chéo chân gặm quả táo.
Nam sinh không dám nói với Bắc Đường, suy nghĩ hồi lâu rồi nhanh chân chạy khỏi.
"Rốt cuộc em muốn tìm cái gì?" Từ bên ngoài Bắc Đường bước vào, nhìn Minh Thù: "Tôi có thể giúp em tìm."
"Em biết em đang tìm cái gì thì tốt rồi." Minh Thù thở dài.
Bắc Đường: "..." Cô là đồ ngốc sao?
"Không còn sớm nữa, tôi tiễn em về nhà." Bắc Đường kéo người dậy, ôm cô vào lòng: "Không cho phép em làm bậy, có vấn đề gì phải hỏi tôi, sau này tan học tôi đưa em về nhà."
Minh Thù có nghe nhưng không hề để ý.
-
Ngày hôm sau Minh Thù cố ý đi siêu thị Ma Tiên, ông chủ ôm một con mèo trắng phau nhỏ, vẻ mặt như đang thù hận.
"Tìm được rồi?" Minh Thù thuận tay cầm một viên kẹo có giá trị không nhỏ bỏ vào miệng.
"Tìm hơn phân nửa rồi." Ông chủ không kiên nhẫn: "Tìm về lại kêu cả đêm, cô xem quầng thâm mắt của tôi này."
"Cho tôi ôm một cái." Minh Thù dang tay ra.
Ông chủ lập tức ném củ khoai cho Minh Thù: "Ôm đi ôm đi, tiểu tổ tông này ta không hầu hạ được."
Là một con mèo Ragdoll, mèo Ragdoll thuần chủng rất mắc nhưng lại rất yếu ớt.
Minh Thù nhìn tủ phía sau toàn là vật dụng của mèo, cô đi qua xem thì thấy đã có dấu hiệu sử dụng qua.
Minh Thù chơi đùa trong chốc lát, đợi hết hai tiết học mới chậm rãi bước về phòng học.
Đối với hành vi hay trốn học của Minh Thù thì học sinh trong lớp cũng đã quen rồi, nhưng lại không dám nói lung tung, cô mà giận lên thì vô cùng đáng sợ, hiện nay trong trường còn ai dám gây chuyện với cô ta?
Gây chuyện với Minh Thù sẽ có kết cục vô cùng thảm.
Nhưng những người trong lớp lại phát hiện có điều kỳ lạ.
"Mọi người có phát hiện không, hình như Nam Chi chỉ lên lớp tiết của thầy Bắc Đường."
"Thầy Bắc Đường đẹp trai như vậy, Nam Chi lên lớp giờ thầy cũng rất bình thường mà?" Bọn họ cũng muốn lên lớp giờ của thầy Bắc Đường.
"Phụt, dựa vào cô ta cũng muốn quyến rũ thầy Bắc Đường, cũng không xem bản thân mình mấy lạng mấy cân."
"..."
"Sao?" Cô gái nói đang nói chuyện đột nhiên ngây người, quay đầu nhìn thì thấy Minh Thù đứng ở cửa lớp cười với bọn họ, không biết cô ta đứng đó từ lúc nào.
"Tôi chỉ có bốn mươi lăm ký."
Minh Thù nói xong thì đi về chỗ của mình.
Mọi người: "..."
Ai hỏi cô nặng bao nhiêu?
Bốn mươi lăm ký thì hay lắm sao!
***
[Hài Hòa Hiệu]
Minh Thù: Ăn thế nào cũng không mập, tùy hứng vậy.
Cửu thiếu: Nuôi không nổi nuôi không nổi.
Minh Thù: Sao?
Cửu thiếu: Bán nhà bán cửa để nuôi!
Tiểu tiên nữ: Không cần bán nhà bán cửa, chỉ cần bỏ phiếu là được rồi.
Thiên sứ nhỏ:...