Minh Thù ném những lời này, đạp mặt đất hỗn loạn rời đi.
Mọi người lặng im nhìn bóng lưng của nàng.
Minh Thù hoàn hảo không hao tổn từ trong cửa tiệm đi ra, các công tử đều có hơi sợ hãi.
Đợi Minh Thù đi được một khoảng, bọn họ mới đi theo.
“Cô... cô không bị gì chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?” Minh Thù liếc mắt nhìn bọn hắn:
“Mọi người nghĩ ta có chuyện gì?”
Các công tử đồng thời lắc đầu: “Không có.”
Công tử Bính yếu ớt nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài sao?”
Minh Thù đột nhiên ngừng lại, lông mi khẽ nhếch: “Mọi người có nói nơi đây cái gì cũng có thể mua được đúng không?”
Công tử Giáp hơi dừng lại một chút: “Ủa... bọn họ nói như vậy sao.”
Các công tử đều sống rất phóng túng.
Nơi nào thú vị bọn họ biết, nhưng thứ khác bọn họ cũng không rõ ràng lắm.
“Cửa tiệm nào có thể giao dịch?” Minh Thù hỏi công tử Giáp.
Công tử Giáp hơi nghi hoặc quan sát Minh Thù: “Cô có tiền không?”
Minh Thù: “...”
Đây thật là một vấn đề bi ai.
Đợi đã!
Nguyên chủ hình như có đồ cưới kia mà! Hơn nữa vốn là chuẩn bị cho đích nữ Tần gia nên đồ cưới kỳ thực rất phong phú.
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Ta có!”
“... Cô muốn giao dịch cái gì? Mỗi cửa tiệm có đồ giao dịch không giống nhau.”
“Loại há mồm chờ sung rụng.” Minh Thù nói.
Các công tử: “...”
Các công tử đưa Minh Thù đi về vài cửa tiệm phía trước: “Này, cô đi vào hỏi bọn họ xem.”
Cửa tiệm này có màu đèn hơi khác, là màu xanh lam nhạt, trên đường phố này có vẻ càng thêm tịch mịch.
Các công tử lại không muốn đi vào, bọn họ quay người tiến vào một cửa tiệm khác.
Minh Thù vén rèm lên đi vào, cửa tiệm này nhìn qua giống như một quán trà nhưng phòng khách không có bàn trà.
Lúc này phòng khách không có khách, chỉ có một cô gái đứng trước quầy hàng đang mỉm cười nhìn nàng.
Minh Thù đi tới: “Chỗ này của cô thứ gì cũng bán sao?”
Nữ tử mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, khách quan muốn mua gì?”
Minh Thù cũng mỉm cười: “Tạo phản bao nhiêu tiền?”
Nụ cười của nữ tử đó dường như đông cứng lại: “Khách quan, thứ này không nằm trong phạm vi giao dịch của chúng tôi.”
“Không phải nói cái gì cũng đều có thể giao dịch sao?” Minh Thù nghiêng đầu:
“Gạt người à?”
Ngay cả cổ đại chất phác đều có quảng cáo giả dối, lòng người ở đâu!
Nữ tử: “...”
Bọn họ nếu có thể tạo phản, còn đến phiên cô!
Người nọ là đến làm khó chứ gì!
Nữ tử giữ nụ cười: “Khách quan còn có nhu cầu khác không?”
“À, không.” Minh Thù lắc đầu:
“Ngay cả tạo phản cũng không thể làm, trình độ nghiệp vụ khẳng định không ổn.”
Nữ tử: “...”
“Đây là nơi nào?” Rèm đột nhiên bị một người kéo lên, hai hình bóng một trước một sau tiến đến.
Đi trước là một người đàn ông xa lạ, phía sau là nữ chính giả Tống Vân Kiều.
Câu nói kia là Tống Vân Kiều hỏi.
Tống Vân Kiều và Minh Thù đối mặt, nàng ta hơi kinh ngạc, sao nàng ấy cũng ở nơi đây.
Nhưng ngay sau đó Tống Vân Kiều cúi đầu xuống, cả người đều trốn phía sau nam nhân kia.
Nàng vừa quay đầu, sẽ không thấy rõ mình nhỉ?
Khóe miệng nam nhân mỉm cười, im lặng liếc mắt quan sát Minh Thù, sau đó hướng về phía nử tử nói: “Quỷ gia có không?”
Nữ tử nhẹ nhàng đáp: “Không may là gia đi rồi.”
Nam nhân cũng không để ý: “Lúc nào trở về?”
“Hành tung của gia, không dám nói bừa.” Nữ tử dường như quen biết nam nhân, nàng suy nghĩ một chút:
“Nếu người có việc gấp, có thể để thư lại. Gia trở về, ta sẽ giao cho gia.”
“Không sao, ta chờ ông ấy.”
Nữ tử vỗ tay một cái, phía sau có người đi ra đưa nam nhân và Tống Vân Kiều vào.
Tống Vân Kiều vẫn cúi thấp đầu, mãi đến khi đi khuất khỏi Minh Thù, nàng ta mới thở phào.
“Sao vậy, quen biết hả?” Giọng nói của nam nhân chợt vang lên bên tai nàng.
Tống Vân Kiều giật mình lui lại mấy bước: “Cửu hoàng tử không quen biết sao? Đó là thế tử phi của Dật An Vương phủ.”
Cửu hoàng tử nheo mắt, thản nhiên: “Là nàng ta à.”
Thảo nào cảm thấy nhìn hơi quen mắt.
Ngược lại Cửu hoàng tử vừa tò mò: “Sao cô sợ nàng ta thế?”
“Ai sợ nàng ta?” Tống Vân Kiều ưỡn thẳng lưng:
“Chẳng qua ta cảm thấy bị nàng ta nhìn thấy ta và Cửu hoàng tử ở cùng một chỗ không tốt lắm.”
“Ta không có mặt mũi gặp người khác vậy sao?”
“Bị phu quân hiểu lầm sẽ không tốt.” Tống Vân Kiều bĩu môi:
“Nơi này thật sự có thể mua được vật của ta muốn?”
Nếu không phải vì chuyện này, nàng cũng sẽ không theo Cửu hoàng tử tới nơi này.
Cửu hoàng tử cười nhẹ một tiếng: “Vân Hỷ các không có thứ cô không mua được.”
-
Bên ngoài, Minh Thù đứng mãi không đi, nữ tử cũng không thể đuổi nàng đi, chỉ có thể mỉm cười đối phó.
Lúc này trong lòng nữ tử đại khái là muốn mắng chửi sao còn không đi, nụ cười trên khuôn mặt như muốn cứng đờ.
“Ôi chao, tiểu tỷ tỷ, ta hỏi cô nhé, ở chỗ các người đây có thể bán chịu không?”
Nữ tử: “...” Người này tuyệt đối là đến gây phiền phức!
“Không thể.”
Minh Thù quay người đi ra ngoài, chẳng được bao lâu lại lấy ngân phiếu quay lại.
Các công tử lúc này đang ngồi chồm hổm ủ rũ mặt mày ở bên ngoài: “...” Hu hu, ngân phiếu của bọn họ!
“Ta muốn tay chân nhiều tiền như vậy.” Minh Thù đập ngân phiếu ngay trước mặt nữ tử, sau cùng lại lấy ra một tấm:
“Tờ này đổi thành một phần ăn.”
“Xin hỏi cần mang đi sao? Nếu mang đi, chúng tôi cần thu thêm phụ phí.”
Minh Thù trừng mắt: “Gian thương à!”
Nữ tử mỉm cười.
“Không mang đi.” Minh Thù phất tay, xách ghế đi ra ngoài.
“Lát mang đồ ăn ra cho ta là được.”
“Nếu cô muốn đánh lộn trên đường, cũng cần phải thu phí.” Nữ tử ở phía sau nói.
Minh Thù: “...”
Thì ra không thể la to ở trên đường là bởi vì không đưa tiền nên không cho phép.
Bộ công thương cổ đại từ đâu mà có nhỉ?
Trẫm phải kiện bọn họ!
Gian thương!
Minh Thù và nữ tử nói xong giá, nàng xách ghế từ trong cửa tiệm đi ra. Các công tử càng kinh sợ: “Cô... cô làm gì vậy?”
Minh Thù để ghế xuống giữa đường: “Một lát nữa đánh hội đồng, mọi người muốn tham gia không?”
Đánh... hội đồng?
Ở chỗ này?
Đùa gì thế!
À mà... đánh ai vậy?
“À, đính chính một chút, đơn phương ẩu đả.”
Món ăn Minh Thù gọi rất nhanh đã được đưa tới, và giống lần trước, mang món ăn đến đều là nữ tử.
Nhưng nam tử mặc áo đen trước kia cũng theo tới, phía sau còn dẫn theo một đám tay chân.
“Mọi người rất có tiền đấy.” Minh Thù quay đầu nhìn Giáp Ất Bính.
Các công tử: “...” Đó là tiền tiêu vặt một tháng của bọn họ!
Minh Thù chờ có chút buồn chán, lấy ra một bộ bài trong thú nhỏ, kêu các công tử đến chơi đánh bài.
Bọn họ chưa từng chơi đánh bài, sẽ không biết chơi nên Minh Thù chỉ có thể dạy bọn họ.
Cũng may đều là những tay chân lanh lẹ nên đã nhanh chóng học xong.
Bốn người ngồi xổm ngoài cửa tiệm chơi đánh bài, còn có khí thế của một đám tay chân hung hăng.
Người đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn liếc qua, nhưng vì ngại quy củ Vân Hỷ các, bọn họ cũng chỉ nhìn sơ qua, sau đó liền tiến vào cửa tiệm, không dám đứng lâu.
“Bốn con già!”
Minh Thù đánh một cái trên đầu công tử Bính: “Ở đâu ra bốn con già, ngươi biến ra à!”
Công tử Bính ôm đầu: “Nhớ lộn nhớ lộn, làm lại nào. Bốn con heo, cái này không sai! Hết bài rồi.”
“Tiểu tử ngươi sao may mắn vậy.” Công tử Giáp ném bài trong tay đi, gương mặt phẫn nộ.
“Hi hi... đa tạ đa tạ.”
Minh Thù bổ sung: “Kẻ ngốc thường có phúc.”
“Ha ha...”