Lẽ nào hôm nay nhắc tới việc này?
"Ta không ngờ thôn Vân Lý chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy." Trưởng thôn nói tiếp, giọng nói nghiêm túc: "Mọi người đều là thôn dân của thôn Vân Lý, ngày hôm nay hãy cùng nhau làm chứng."
Tần Linh xen lẫn trong đoàn người phía sau, nhón chân nhìn vào bên trong, người bên trong rất nhiều, nàng chỉ thấy trưởng thôn và Liễu lão gia.
"Tỷ tỷ, tỷ đang nhìn cái gì thế?" Muội muội lắc tay Tần Linh, ngây thơ hỏi nàng.
"Tìm vị tỷ tỷ lần trước." Tần Linh nhỏ giọng nói.
"Là tỷ tỷ lần trước cho chúng ta thịt ăn sao?" Hai mắt muội muội tỏa sáng.
Tần Linh đưa tay ra hiệu nói nhỏ thôi, muội muội lập tức che miệng.
"Liễu lão gia, có chuyện ta muốn hỏi ngươi." Trưởng thôn đã nói có việc này có quan hệ tới danh dự, sự hưng thịnh của thôn, chủ đề dẫn tới trên người Liễu phụ.
Ông Liễu cũng đoán được chuyện tối nay, chính là chuyện đang gây xôn xao gần đây, hắn lấy lại bình tĩnh: "Trưởng thôn, có việc gì thế?"
"Chuyện liên quan đến hai vị tiểu thư của Liễu phủ, chuyện này Liễu lão gia chắc cũng đã biết, ta sẽ không cần nói chi tiết, Liễu lão gia có gì muốn nói không?"
"Trưởng thôn nói vậy là có ý gì?" Trong lòng Liễu phụ thầm kêu không ổn: "Chuyện này chỉ là lời đồn, không có chứng cứ gì cả, ngài sao có thể tin được?"
Trưởng thôn dường như xác nhận thái độ của Liễu phụ: "Mọi người ra đi."
Hắn hướng về phía sau từ đường nói.
Vài bóng người từ mặt bên từ đường đi tới, Lý Thân được người khác đỡ, nhìn qua có chút thê thảm.
Trong đầu Liễu phụ cảm thấy trống rỗng, Lý Thân tại sao lại ở chỗ này... Còn có nghiệt chủng kia nữa! Hai người kia sao có thể thông đồng ở cùng một chỗ với nhau?
Đám vô dụng kia, xử lý một người cũng không xong, lại để cho Lý Thân chạy thoát, còn đến tai trưởng thôn nơi đây.
Không được, phải mau nghĩ cách…
Không sai, phía sau Lý Thân là Minh Thù. Nàng lúc này chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, đang cầm một túi đồ ăn vặt ăn, dường như chỉ là quần chúng đến xem trò vui.
Trưởng thôn thấy Minh Thù vô lễ như vậy, có chút bất mãn.
Nhưng Minh Thù không thấy ánh mắt của trưởng thôn, thậm chí còn vắt chéo chân ngồi rất nghênh ngang.
"Kia là ai vậy?"
Có người không nhận ra Minh Thù, tò mò hỏi thôn dân bên cạnh: "Thôn chúng ta có một cô nương xinh đẹp như vậy sao? Là con gái nhà nào?"
"Liễu gia nhị tiểu thư." Có người đáp.
"Cái gì?"
Đây là nhị tiểu thư của Liễu gia kia sao?
Đùa gì thế… Sao nhìn xinh đẹp như vậy? Bọn họ tối hôm nay là đang nằm mơ sao?
Không cần biết bọn họ có tin hay không, Minh Thù thực sự chính là nhị tiểu thư nhà Liễu gia.
"Nàng ta tại sao lại cùng một chỗ với Lý Thân?"
"…"
Hiện trường im lặng một cách kỳ lạ, ai biết Liễu gia nhị tiểu thư sao lại đi ra cùng với Lý Thân, nhưng nhìn sắc mặt của trưởng thôn, cũng không giống Liễu gia nhị tiểu thư phạm tội.
Trưởng thôn ho một tiếng: "Lý Thân nói Liễu lão gia giam giữ hắn, Liễu lão gia, chuyện này ông xác nhận chứ?"
Liễu phụ hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhanh chóng nghĩ ra kế sách: "Lý Thân nói xấu con gái của ta, ta dự định rạng sáng sẽ nộp hắn cho quan phủ."
"Nói bậy, ngươi muốn giết chết ta." Lý Thân hướng về phía ông Liễu hét lên, đáy mắt tràn đầy oán hận: "Ta và Tâm Duyệt tình đầu ý hợp, cũng là bởi vì ngươi, ép buộc chúng ta đi đến hoàn cảnh như bây giờ."
Mọi người nhốn nháo.
Gần đây vẫn có tin đồn, nhưng mà là người nào thì vẫn không có đầu mối, không ngờ lại là Lý Thân.
Lý Thân là ai?
Là một lưu manh trong thôn ai gặp cũng ghét, việc bắt gà trộm chó làm không ít, không ngờ lại là hắn.
Liễu phụ thông minh, biết bây giờ người có tiếng nói chính là trưởng thôn, trực tiếp nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, Lý Thân nổi tiếng là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, vô công rỗi nghề, ai nói dối, ông nên tự quyết định."
"Lý Thân thường ngày quả thực không làm chuyện tốt gì." Trưởng thôn đồng ý gật đầu: "Nhưng trên tay Lý Thân có chứng cứ, Liễu lão gia, xin ông gọi đại tiểu thư nhà ông tới một chuyến!"
Liễu phụ như bị sét đánh ngang tai.
Lý Thân nhìn Liễu phụ toét miệng cười, trước đây hắn làm sao có thể quyến rũ Liễu Tâm Duyệt? Tất nhiên không phải thủ đoạn đàng hoàng gì, cô nương như vậy làm sao có thể coi trọng hắn, hắn tất nhiên phải dùng chút thủ đoạn mới có được nàng.
Hắn lại không ngu.
Đương nhiên biết giữ lại chứng cứ quan trọng trong tay.
Liễu Tâm Duyệt lúc bị mời tới, không khí vô cùng kỳ lạ, mọi người nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ mang theo vẻ khinh thường.
Mà Minh Thù lại ngồi vắt chân trên ghế xem chuyện vui.
Lúc Liễu Tâm Duyệt nhìn thấy Lý Thân, biểu cảm đã trở nên khó chịu.
Cha không phải nói sẽ xử lý tốt, vì sao Lý Thân lại ở chỗ này, toàn bộ người của thôn cũng đều ở đây, còn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn nàng.
Liễu Tâm Duyệt đi lên trước: "Trưởng thôn, cha… Xảy ra chuyện gì?"
Trưởng thôn hỏi: "Liễu Tâm Duyệt, Lý Thân và ngươi có tư tình?"
Liễu Tâm Duyệt như là bị hù dọa, chợt lắc đầu: "Trưởng thôn, ngài nói cái gì vậy, ta làm sao có thể cùng với kẻ như Lý Thân có tư tình được, những tin đồn ở bên ngoài đều là giả, ta không biết ai muốn nói xấu ta, ta tuyệt đối không tư tình với bất cứ ai cả."
"Lý Thân, chứng cứ của ngươi đâu?" Trưởng thôn quay sang hỏi Lý Thân.
Chứng cứ? Chứng cứ gì?
Liễu Tâm Duyệt nhìn về phía Lý Thân, Lý Thân lấy ra từ trong tay áo một cây trâm: "Cây trâm này là của Tâm Duyệt, nàng đưa cho ta nói rằng đây là tín vật đính ước."
Trong xã hội phong kiến, vật phẩm riêng tư của các cô gái rất quan trọng, có người bởi vì đánh rơi vật phẩm riêng tư bị nam nhân nhặt được, mà phải gả cho nam nhân kia.
Lý Thân lấy cây trâm ra, trong thôn không ít người đã thấy Liễu Tâm Duyệt cài cây trâm này.
Liễu Tâm Duyệt hiển nhiên cũng đã nghĩ tới việc này, sắc mặt trắng bệch: "Cây trâm này ta đã vứt đi… Lý Thân chắc chắn là nhặt được. Ta chưa bao giờ cho hắn tín vật đính ước gì cả."
Lý Thân lại lấy ra một đôi bông tai.
Tiếp theo là một ít vật nhỏ linh tinh khác, Liễu Tâm Duyệt cũng không biết Lý Thân lại giữ lại nhiều đồ như vậy.
Nếu như là một chiếc là trùng hợp, hai chiếc là Lý Thân có ý định.
Nhưng ba cái, bốn cái thì sao?
Một lần vứt đồ đạc đi, còn có thể liên tục vứt đồ bị người ta nhặt được sao?
Ông Liễu và Liễu Tâm Duyệt sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
"Trưởng thôn, Liễu lão gia, ta và Tâm Duyệt yêu nhau thật lòng, mọi người không nên chia rẽ chúng ta." Lý Thân thoát ra khỏi người đỡ hắn: "Tâm Duyệt, bọn họ cũng biết cả rồi, xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt được cho muội, chúng ta cùng nhau cầu xin Liễu lão gia, ông ấy nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta."
Lý Thân cho Liễu phụ bậc thang đi xuống, Liễu phụ nếu như không muốn danh tiết của Liễu Tâm Duyệt cùng danh vọng của mình tổn thất lớn hơn nữa, sẽ thuận theo lời Lý Thân nói.
"Ai với ngươi yêu đương thật lòng chứ!" Liễu Tâm Duyệt tức đến mặt mày xanh lét, tên lưu manh này, ngay từ đầu là uy hiếp nàng, bây giờ lại nói với nàng gì mà yêu thương thật lòng.
"Tâm Duyệt, muội đừng sợ, muội xem, những thứ muội tặng ta, ta đều bảo quản thật tốt." Lý Thân quỳ xuống lê lết lên phía trước mấy bước, nắm lấy tay Liễu Tâm Duyệt: "Tâm Duyệt, chúng ta nhất định sẽ được ở chung với nhau."
"Buông ra, ta không có quan hệ gì với ngươi." Liễu Tâm Duyệt hất Lý Thân ra: "Cha, cha mau lôi hắn ra, con và hắn không hề có tý quan hệ nào."
Liễu phụ tiến lên kéo Lý Thân ra, nhưng Lý Thân rất khỏe, mấy người trên từ đường ồn ào hẳn lên.
"Được rồi mọi người, nhìn xem đây là đâu!" Trưởng thôn tức đến mức hét lớn: "Tất cả dừng tay cho ta!"