Thầy giáo: "..."
Cho tới bây giờ chưa từng thấy học sinh không biết xấu hổ như vậy!
Thầy giáo liếc nhìn xung quanh, không khống chế được cơn giận trong người: "Vây quanh chỗ này làm gì, không lên lớp đi? Tất cả trở về phòng học cho tôi! Phất Vũ em ra đây cho tôi."
Học sinh vây xem: "..."
Cũng không phải bọn họ đánh người, vì sao lại nổi cáu với bọn họ.
Những học sinh này tuy muốn xem chuyện vui, nhưng dưới lửa giận của thầy giáo vẫn không ai dám cãi lời, nhao nhao vào phòng học.
Sở Việt cũng theo dòng người rời đi, Quan Sa muốn đuổi theo nhưng thầy giáo ở đây, cô chỉ có thể từ bỏ.
Ngược lại Tô Miên lại đi qua bên này.
Minh Thù ra hiệu bảo Đồng Diệp là mình có thể giải quyết, đang lúc mọi người chú ý phía dưới, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.
Một nửa hành lang có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, Minh Thù đứng sát vào tường.
Thầy giáo chỉ vào Minh Thù: "Phất Vũ, em cả ngày chỉ đi gây chuyện, ngày hôm nay còn đánh người, những tội của em có thể viết được thành một cái bảng, em có biết không!"
Minh Thù kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao."
Nguyên chủ có thể gây chuyện nhiều như vậy sao?
Bội phục, bội phục!
Thầy giáo: "..."
Tỉnh táo!
Phải làm gương cho người khác, phải tỉnh táo, phải khách quan.
Thầy giáo đưa mắt nhìn sang Quan Sa: "Quan Sa, có thật là Phất Vũ đánh em không?"
Quan Sa cúi thấp đầu, hơi gật một cái. Cô bây giờ cũng không muốn truy cứu chuyện này, cô muốn đuổi theo Sở Việt...
"Phất Vũ, quay sang xin lỗi bạn Quan Sa!"
"Em không xin lỗi."
"Em còn cố cãi, lúc trước đánh người còn hùng hổ, ai cho em lá gan vậy? Bảo em xin lỗi là nhẹ nhàng lắm rồi, nếu như Quan Sa không đồng ý, em chờ đấy mà chịu phạt!"
Minh Thù giơ tay chỉ về phía Tô Miên vừa tới: "Hắn cho."
Tô Miên: "???" Đâu có chuyện gì liên quan tới lão tử?
Thầy giáo nhìn sang, dường như không biết nên biểu hiện như thế nào cho thích hợp.
Trong lòng Tô Miên không nói, nét mặt lại bình tĩnh đi tới: "Thầy giáo, em nhất định sẽ nghiêm túc phê bình bạn Phất Vũ."
"Em ấy đánh người..." Tâm tình thầy giáo hơi kích động.
"Ừ, bao nhiêu tiền, em bồi thường."
"..."
Tô Miên không mặn không nhạt nói hai câu, thầy giáo bị chặn họng á khẩu không nói ra lời.
Quan Sa không quan tâm, trong lòng đang lo lắng tới Sở Việt, thầy giáo nhìn về phía cô ta, người trong cuộc không ý kiến gì, thầy giáo còn có thể nói gì?
Cho nên cuối cùng Tô Miên nói mang Minh Thù đi phê bình, thầy giáo cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thầy giáo nhìn Quan Sa ngoài việc trên người hơi nhếch nhác, nhìn qua cũng không có vết thương nào, "hừ" một tiếng rời đi.
Học sinh bây giờ, đánh rắm lớn một chút cũng làm ầm mĩ cả lên.
Thầy giáo vừa đi, Quan Sa đuổi theo về phía Sở Việt rời đi.
Minh Thù nhìn Tô Miên: "Cậu tới đây làm gì?"
Không phải giận dỗi trẫm sao?
Giọng nói Tô Miên hơi lạnh lùng: "Đi ngang qua."
"Ồ..."
Cô ồ cái gì mà ồ!
Vừa rồi là ai chỉ vào hắn, kéo hắn dính líu vào!
Tô Miên càng nghĩ càng giận, dứt khoát xoay người rời đi.
Lúc trước là đầu óc của hắn có vấn đề mới muốn đến gặp cô.
Tô Miên nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, hắn liếc mắt, đối mặt với ánh mắt nhẹ cười của cô gái: "Cô đi theo tôi làm gì?"
"Bạn học Tô Miên, đi xuống dưới chỉ có con đường này." Minh Thù mỉm cười: "Sao có thể gọi là đi theo cậu được?"
Tô Miên: "..."
Rất nhanh thì đến dưới lầu, lúc này ánh mặt trời đang chiếu mạnh, Tô Miên đi dưới ánh mặt trời, trên da lập tức cảm nhận được nhiệt độ của mặt trời.
Hắn theo bản năng quay đầu, Minh Thù đứng ở trong bóng tối, giống như mờ mịt nhìn vào khoảng không.
Trong lòng Tô Miên lại mềm nhũn ra, xoay người quay trở về, nghiêm mặt hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Không biết..."
Cô chỉ là theo chân hắn xuống, trời mới biết cô muốn đi đâu.
Nếu không cứ trở về lớp học là được.
Ánh nắng bên ngoài mạnh như vậy, trẫm sẽ bị ánh nắng làm tan đi mất.
"Chờ tôi một chút."
Tô Miên nói mấy từ này rồi chạy về một phía khác, một lúc sau hắn cầm một chiếc áo gió màu đen và một chiếc ô trở về.
Áo gió vừa rộng vừa dài, rõ ràng không vừa với Tô Miên, nhưng vừa hay có thể che kín Minh Thù.
Hắn trùm áo gió lên trên người Minh Thù sau đó bật ô lên: "Đi thôi."
Hắn ôm Minh Thù đi ra ngoài, ánh nắng quá mạnh, Minh Thù không thoải mái dựa vào trong lòng Tô Miên.
Thân thể Tô Miên căng cứng, khẩn trương muốn chết, nhưng trên mặt lại tỏ ra bình thường không có cảm xúc gì.
Nơi Tô Miên mang Minh Thù đến là là một đình nghỉ mát trong trường học, nơi đây cây cối tươi tốt, ánh mặt trời hoàn toàn bị che khuất râm mát dễ chịu.
Tô Miên thấy Minh Thù sắc mặt không tốt lắm: "Cô có muốn uống một chút máu không?"
Bộ dạng lo lắng, làm sao còn nhớ tới chuyện hắn vẫn còn giận dỗi Minh Thù.
Minh Thù đang định từ chối, nhưng ý nghĩ vừa thay đổi, lại gật đầu: "Được."
Trong lòng Tô Miên vui vẻ một cách khó hiểu, tuy hắn cũng không hiểu vì sao làm người cung cấp khẩu phần lương thực cho người khác, hắn còn vui mừng.
Đơn giản là có bệnh.
Đồ có bệnh Tô Miên ngồi vào bên cạnh Minh Thù, cởi cúc áo sơ mi lộ ra chiếc cổ trắng nõn: "Cắn đi!"
Thân thể lạnh như băng dựa người tới, Tô Miên đưa tay vòng lấy, cố ý ôm cô vào trong lòng để cho cô ngồi trên người hắn.
Minh Thù cọ xát một lúc, sau đó mới cắn.
Lần này Tô Miên không có cảm giác đau như trước nhưng máu chảy ra, vẫn có chút không dễ chịu.
Minh Thù uống từ từ, Tô Miên cảm thấy một hồi lâu cô cũng chưa buông mình ra, hắn đã thích ứng với cảm giác đau nhói cùng hơi tê dại kia.
Hắn nhìn đỉnh đầu đang cúi xuống, ánh mắt thâm thúy bên trong rung động không biết là cảm xúc gì.
"Phất Vũ."
"Ừm." Minh Thù đáp một tiếng.
"Cô sẽ ở cùng một chỗ với tôi chứ?"
Tô Miên thấy được giữa bọn họ luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc, mặc dù là lúc mới đầu quen biết, cũng không có cảm giác ngăn cách giữa những người xa lạ.
Minh Thù liếm liếm cổ hắn, cầm máu: "Tôi và cậu không giống nhau."
Tô Miên nhíu mày: "Vậy sao cô không biến tôi thành Huyết tộc giống như cô?"
"Cậu biến thành Huyết tộc, tôi uống máu của ai?" Còn muốn đoạt khẩu phần lương thực của trẫm, đây chính là nơi cơn ác mộng bắt đầu, phải ngăn chặn!
Tô Miên: "..."
Biến thành Huyết tộc hay không biến thành Huyết tộc, Tô Miên có chút dao động.
Nếu như hắn biến thành Huyết tộc, cô sẽ uống máu của người khác...
Nghĩ tới đây, Tô Miên đã cảm thấy ở trong nội tâm như thiêu như đốt rất khó chịu.
"Vậy cô... về sau chỉ uống máu của một mình tôi chứ?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Nuôi một mình cậu đã phiền phức như vậy, làm gì có sức đâu để nuôi người khác."
Tô Miên suy nghĩ cẩn thận: "Cô đồng ý rồi?"
"Không có." Trẫm làm sao có thể vì ngươi mà buông bỏ toàn bộ giang sơn, ngây thơ!
Đôi mắt hắn nhìn về phía Minh Thù, loại bỏ câu nói mang tính lựa chọn kia: "Cô về sau chỉ có thể uống máu của tôi."
"Tôi chưa đồng ý với cậu, cậu đừng... Ư..."
Minh Thù đỡ lồng ngực Tô Miên, Tô Miên đặt cô lên trên bàn đá, hôn qua hôn lại.
Tô Miên cắn lên cánh môi Minh Thù: "Trong người cô đã có dòng máu của tôi… tôi muốn tất cả những gì thuộc về cô đều là của tôi."
Minh Thù: "..." Thần kinh!
Đồ ăn vặt của trẫm sao có thể thuộc về ngươi!
Minh Thù bị hôn đến chóng mặt, nhưng thời gian dài như vậy, cô cũng không cảm giác được thân thể có chỗ nào không khỏe.
Tình huống như vậy chưa từng xuất hiện.