Cô không bình thường...
Vì sao?
Vì Hài Hòa Hiệu sao?
Hài Hòa Hiệu đúng thật rất kỳ quái, vì sao cần giá trị thù hận?
Thế nhưng Hài Hòa Hiệu cơ bản không cùng cô trò chuyện.
Ngoại trừ thả tiểu yêu tinh đánh nhau, chính là phục vụ ký chủ...
“Ta chết rồi, nếu không cũng có thể tiếp tục ở không gian khác, cho nên ngươi đã giết ta thì còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Ngươi chưa bị ta giết, ngươi làm sao biết khi ta đã giết ngươi mà ngươi còn có thể tiếp tục?” Giọng nói Lạc Yến mang theo một chút kiêu căng: “Ngươi cho rằng chúng ta và người khác giống nhau, chỉ là giết ngươi đi ư?”
“Thế nào, còn muốn đem thi thể của ta về chiêm ngưỡng à?” Trẫm là kẻ muốn giết là giết được à?
Ngây thơ!
“...”
Nói chuyện không nổi nữa, thực sự không thể nói chuyện tiếp được nữa, hắn muốn về nhà.
Quá khinh người.
Lạc Yến lưu giữ rất nhiều thứ, đương nhiên hắn cũng hỏi ra được điều quan trọng từ chỗ Minh Thù.
Hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không chênh lệch bao nhiêu.
Minh Thù một tay chống cằm: “Nói đi, vì sao ngươi có thể giữ được ký ức mà hắn không thể? Mọi người phân biệt đối xử hay là do ngươi đi cửa sau?”
Lạc Yến không biết bị đạp phải cái gì: “Ta đi cửa sau ư? Người đi cửa sau là Kỳ Ngự, hắn mới là người có liên quan!”
Minh Thù: “...”
Người có liên quan còn thảm hơn so với người không có liên quan như ngươi?
Đây là mối quan hệ gì?
Có thể phát hiện bản thân quá kích động, Lạc Yến hắng giọng một cái: “Không gian ký ức đều sẽ bị xóa sạch, ta cũng không ngoại lệ, vì ký ức vô cùng lớn sẽ gây tổn thương cho chúng ta nhưng có thể giữ lại thứ quan trọng.”
“Về phần hắn...” Lạc Yến rên lên một tiếng: “Ai bảo hắn không có điểm.”
Minh Thù: “...”
“Kỳ Ngự khác với bọn ta.” Lạc Yến nói: “Hắn đưa cho ngươi cái vật kia, ngươi biết là cái gì không?”
Lạc Yến không đợi Minh Thù nói tiếp, cắn răng nghiến lợi nói rằng: “Đều là vì hắn sử dụng thứ đó mới tạo nên mọi chuyện bây giờ.”
Minh Thù lôi thứ trên cổ ra.
Lạc Yến trước còn muốn đoạt nhưng bây giờ ngay cả trở về cũng không muốn, đoạt cái gì đương nhiên là mạng của hắn vẫn quan trọng hơn.
“Nó gọi Thiên Khải. Có thể hồi tưởng thời gian và tăng tốc thời gian, giống như không gian kia.”
“Lợi hại như vậy sao.” Minh Thù quan sát Thiên Khải trong tay mình.
Lạc Yến cảm thấy giọng nói Minh Thù có chút kỳ quái, nhưng lại không nói ra được điểm nào kỳ lạ.
“Cho nên, bây giờ phải khiến hắn khôi phục ký ức.”
Minh Thù bỏ mấy thứ vào rồi trở về: “Làm sao có thể khiến hắn khôi phục ký ức?”
“...”
Vấn đề này đã phức tạp rồi.
Hai ba câu không nói rõ được.
Lạc Yến cụ thể cũng không chắc chắn phải thử mới biết được.
-
Lạc Yến nói có thể để cho tiểu yêu tinh khôi phục ký ức, Minh Thù thực sự có chút... hoảng hốt.
Tiểu yêu tinh có trí nhớ đúng là có thể làm trời làm đất!
Không thể trêu chọc được.
Nhưng nó thực sự gây hại cho hắn, cô cũng không thể tùy ý đi tiếp.
Minh Thù suy nghĩ một chút về tính chân thực điều mà Lạc Yến nói, cuối cùng quyết định thử một lần, Lạc Yến nếu như dám làm gì với tiểu yêu tinh cô sẽ khiến hắn ta chết trước.
Lúc này Minh Thù và Lạc Yến ngồi xổm trên đất, người nằm trên mặt đất chính là Thẩm Sính, ánh trăng chiếu trên người hắn đẹp như một bức tranh.
“Làm thế nào đây, ta đã bắt hắn một lát nữa còn phải trở về.”
Khóe miệng Lạc Yến rung lên: “Ngươi đánh hắn ngất rồi...”
“Nếu không thì sao? Để cho hắn gào thét sao?”
“... Ta chỉ hỏi một câu, ngươi rốt cuộc có thực sự thích hắn không?”
“Ta không thích hắn, lẽ nào thích ngươi sao? Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh bắt đầu đi.”
“...” Đừng thích ta, chịu không nổi đâu.
Lạc Yến nhìn Thẩm Sính trên mặt đất: “Những thứ bên cục quản lý thời gian và không gian không thể sử dụng được, ta cũng không bảo đảm được có thể thành công hay không.”
“Lúc rời khỏi cục quản lý thời gian và không gian, ngươi chính là con gà yếu ớt.” Minh Thù than vãn.
Lạc Yến: “...”
Lạc Yến nhìn chằm chằm vào Thẩm Sính cười một cách xảo quyệt.
Vợ của ngươi ghét ta, ta trả thù ở trên cơ thể ngươi!
Minh Thù nhìn Lạc Yến một lúc, trăng treo ngọn cây khiến nàng buồn ngủ nhưng ở chỗ Lạc Yến không có chút động tĩnh nào.
Minh Thù lấy ra một quả trái cây bắt đầu gặm: “Ngươi có làm được hay không?”
“Người đàn ông không thể nói không được!”
“Người không có đối tượng cũng không biết thẹn nói mình là đàn ông?”
“...”
Lạc Yến quay đầu nhìn Minh Thù: “Ngươi công kích ta nữa, ta sẽ bóp chết hắn.”
Minh Thù không sao cả: “Được, bóp chết đi, ta xem ngươi trở về như thế nào.”
Cũng không nhìn hoàn cảnh của mình bây giờ ra sao mà còn muốn uy hiếp trẫm!
“...”
Minh Thù nhìn thấy đầu ngón tay Lạc Yến có ánh sáng hiện lên, nàng đứng dậy đi tới bên cạnh, thấp giọng nói: “Nếu ngươi dám làm gì đối với hắn thì hãy suy nghĩ đến hậu quả.”
Ngón tay Lạc Yến run lên, ánh sáng đó gần như biến mất.
Tên Kỳ Ngự mắc bệnh tự kỷ này rốt cuộc là đã mất đi thứ quái quỷ gì.
Làm cho con người đố kỵ đến phát cuồng!
Ánh sáng chiếu vào chân mày Thẩm Sính, ngón tay của Lạc Yến dán vào chân mày hắn, ánh sáng nhấp nháy.
Với sự thay đổi của thời gian, sắc mặt Lạc Yến dần trắng bệch.
Khoảng sau nửa canh giờ, ánh sáng đột nhiên biến mất.
Lạc Yến rút tay về rồi lấy khăn ra dùng sức mà lau: “Khiến hắn tỉnh lại xem sao.”
Minh Thù tiến lên khiến Thẩm Sính tỉnh lại.
Thẩm Sính đầu tiên là mặt mày nhăn nhó, sau đó từ từ mở mắt ra, ánh trăng sáng lạnh lùng chiếu vào đáy mắt của hắn.
“Đại nhân?” Hắn dựa vào ngực Minh Thù, duỗi tay sờ vào cái cổ: “Sao ta lại ở chỗ này?”
“Kỳ Ngự?”
Thẩm Sính nghi ngờ: "Hắn gọi ai vậy?"
Nét mặt rất chân thành, dường như thực sự không nhớ rõ cái tên này.
Minh Thù nhìn về phía Lạc Yến cách đó không xa, không có khôi phục á? Ngươi quả nhiên không được rồi!
Lạc Yến: “...” Người nào không được!
Thẩm Sính lắc đầu: “Đây là đâu? Cổ của ta đau quá...”
Minh Thù xoa cái cổ cho hắn, cũng không quên trêu chọc: “Xem ra Hoàn Ly điện hạ của chúng ta nhớ mãi không quên ngươi, trời tối rồi còn muốn cướp ngươi đi, điện hạ nếu không phải do may mắn gặp được ta, nói không chừng bây giờ gặp phải chuyện không may rồi.”
Hoàn Ly điện hạ Lạc Yến: “???”
Khỉ thật!
Rõ ràng là nàng ta trộm người, vì sao lại đổ chuyện xấu lên đầu hắn!
Bà nó, đem người bị đánh ngất xỉu tới, chính là chuẩn bị cho việc này!
Thẩm Sính nhìn về phía Lạc Yến, dường như sợ hãi rụt về trong lòng Minh Thù: “Hắn ta mang ta ra ngoài sao?”
Minh Thù bắt đầu khoe khoan: “Đúng vậy, lúc ta ăn tối đã nhìn thấy được, ta là trụ cột của nước nhà không thể trơ mắt nhìn chuyện táng tận lương tâm như vậy xảy ra.”
“Cho nên là đại nhân đã cứu ta?”
“...” Minh Thù im lặng.
Minh Thù rất nghi ngờ câu tiếp theo sẽ là, không biết lấy gì để tỏ lòng biết ơn bèn lấy thân mình ra báo đáp.
Nhưng Thẩm Sính cũng không có nói như vậy: “Đại nhân... ta không thích hắn. Hắn còn đánh ta, cái cổ của ta đau quá.”
“Được rồi.”
“Đại nhân giúp ta đánh hắn nhé!”
“Được... được rồi?” Đổi bộ võ?
Lạc Yến: “...”
Gặp quỷ rồi!
Liên quan gì đến hắn chứ!
Kẻ mất trí nhớ đều làm như vậy!
Lạc Yến đứng lên trên mặt đất, đã nhấc chân chạy trước lúc Minh Thù gật đầu.
Hắn không hề có chút nghi ngờ, cái tên thần kinh này trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, nhất định sẽ giúp đỡ cái mắc bệnh tự kỷ đánh hắn.
Kỳ Ngự ngươi là tên khốn kiếp!
Trở về sẽ tính sổ với ngươi!
***
Tôi có thể bị trúng độc rồi, tôi cảm thấy Lạc Yến và Kỳ Ngự là thực sự yêu thương nhau ha ha.
Trải qua hàng trăm hàng nghìn thế giới, tôi đều không từ bỏ công việc tìm cậu về nhà.
Minh Thù sắp bị cắm sừng rồi...