"Reng reng reng..."
Minh Thù ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ngay chỗ điện thoại bàn.
Cô vươn tay.
"Alo?"
"Thiên tiểu thư, chuyện của tôi có tiến triển chưa? Cô có làm được không vậy, hay muốn nhận tiền mà không làm..."
Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, cô ta nói vừa nhanh vừa vội, mơ hồ mang theo lửa giận.
“Sắp rồi.”
Minh Thù cũng không biết chuyện gì chỉ có thể mơ hồ trả lời một câu, sau đó không để ý đối phương nổi trận lôi đình dứt khoát cúp điện thoại, rút luôn cả dây điện thoại.
Động tác đó được kêu là lưu loát sinh động, hành văn liền mạch lưu loát.
Nữ chính giả của không gian này là Diêu Doanh.
Diêu Doanh muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn học vấn có học vấn, một người xinh đẹp giàu có điển hình.
Diêu Doanh thích Mạnh Hàn, nhưng trong lòng Mạnh Hàn có người khác. Diêu Doanh không biết người kia là ai, cũng chưa từng thấy qua bên cạnh Mạnh Hàn, cô nghe bạn của Mạnh Hàn nói người kia đã chết.
Diêu Doanh cảm thấy chỉ cần bên cạnh Mạnh Hàn, Mạnh Hàn nhất định có thể thấy cô thật lòng, bị cô làm tan chảy rồi sẽ chấp nhận cô.
Nhưng từ sau khi Mạnh Hàn quen biết một cô gái khác thì mọi chuyện khác hoàn toàn.
Mạnh Hàn bắt đầu lui tới thường xuyên với cô gái kia.
Diêu Doanh hỏi bạn bè Mạnh Hàn, bọn họ đều nói cô gái này và người Mạnh Hàn thích không phải là cùng một người, bề ngoài và tên cũng không giống nhau.
Diêu Doanh tức giận.
Vì sao Mạnh Hàn thà thích một người quen biết không lâu, chứ không hề nhìn nhận tấm lòng của cô.
Diêu Doanh tìm người điều tra cô gái kia, nhưng kết quả lại làm cho Diêu Doanh giật mình, cô phát hiện cô gái này đã phẩu thuật thẩm mỹ, hơn nữa lại có mục đích tiếp cận Mạnh Hàn, ngoài ra cô ta còn có một đứa con.
Cô cho là mình đã có bằng chứng quan trọng, có thể giúp Mạnh Hàn thấy rõ bộ mặt thật của cô gái kia.
Không ngờ sau khi biết sự tồn tại của đứa bé kia, Mạnh Hàn càng điên cuồng hơn.
Lúc này Diêu Doanh mới giật mình, đứa bé kia và Mạnh Hàn có chút giống nhau.
Diêu Doanh cảm thấy không thể để cho bọn họ ở cùng một chỗ, cô tiếp tục tìm người điều tra cô gái.
Mà người cô tìm, chính là nguyên chủ người ở chỗ Thập Tam Nguyệt Sự.
Nguyên chủ lúc đó còn có việc, không có thời gian nên đã từ chối Diêu Doanh.
Liên tiếp mấy lần bị từ chối, Diêu Doanh không biết làm sao trả thù nguyên chủ.
Diêu Doanh gây không ít phiền phức cho nguyên chủ, mấy lần nhận hợp đồng đều bị phá hư.
Vì Mạnh Hàn và cô gái kia quan hệ càng ngày càng tốt, Diêu Doanh càng cảm thấy khó chịu.
Sau đó Diêu Doanh và Mạnh Hàn đi tham gia họp mặt bạn bè, Mạnh Hàn dẫn theo cả cô gái kia.
Họp mặt ở trên một ngọn núi nhưng lúc họp mặt có một người chết, cảnh sát phán định là có người giết, nhưng khi đó mọi người ở chỗ này đều có chứng cứ vắng mặt, người nào cũng không phải hung thủ.
Minh Thù bị người ta gán tội danh giết người, bắt đầu điều tra vụ án này.
Cô còn chưa tra rõ, cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa nói cô là hung thủ chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng thậm chí có cả đoạn băng ghi hình, nguyên chủ hết đường chối cãi.
Nguyên chủ không muốn ngồi tù, cô liền trốn chạy nhưng vẫn âm thầm điều tra tìm sự thật.
Sau đó liên tiếp nhiều người chết đều biểu hiện cô từng xuất hiện, hoặc là lưu lại dấu vết của cô, chứng minh cô là hung thủ.
Mãi đến khi cô gái cuối cùng chết, nguyên chủ mới điều tra rõ manh mối.
Là Diêu Doanh làm.
Đáng tiếc Diêu Doanh làm rất sạch sẽ, một chút chứng cứ cô cũng không tìm được.
Nguyên chủ bị ép quá mức muốn tìm Diêu Doanh kết thúc chuyện này.
Ai biết Diêu Doanh đã sớm chuẩn bị, cô đi tức là chịu chết.
Nhưng nguyên chủ vẫn chạy mất.
Nhưng sau lần này nguyên chủ cũng bắt đầu không đi theo con đường chân chính, Diêu Doanh làm việc vô cùng tỉ mỉ, hằng ngày cũng hết sức cẩn thận.
Nguyên chủ không tìm được cơ hội xuống tay với cô ta, đành ra tay với người bên cạnh Diêu Doanh.
Trong lúc đấu với Diêu Doanh.
Nguyên chủ vẫn thua.
Diêu Doanh diệt trừ tình địch lớn nhất, mặc dù không thể làm cho Mạnh Hàn thích cô ta nhưng cuối cùng vì cô ta mang thai đứa con của Mạnh Hàn, dưới sự trợ giúp của người nhà Mạnh gia thành công gả vào Mạnh gia.
Mà nửa đời sau của nguyên chủ đều sống trong tù.
Không sai, không gian này nữ chính giả đi theo con đường không chân chính.
Đang yên đang lành đột nhiên nữ chính quay về báo thù, kịch bản ngược thân lại ngược tâm bị cô làm thành một kịch bản đầy án mạng.
Nguyên chủ cũng quá xui xẻo...
[Nguyện vọng của nguyên chủ là tìm thấy cha của mình.]
Sao?
Chẳng lẽ không phải nên biết tại sao mình trở thành kẻ chết thay của nữ chính giả sao?
Tìm cha làm cái gì vậy chứ?
-
Chủ và nhân viên sở vụ của Thập Tam Nguyệt Sự chỉ có một mình cô.
Việc thường ngày làm đa số là “có phải chồng tôi vượt quá giới hạn rồi không, có phải vợ tôi cắm sừng tôi rồi không?”.
Có một từ dễ nghe gọi là “Thám tử tư”.
Vị nguyên chủ này còn có một cái tên rất cao thượng.
Thiên Tuế.
Thiên Tuế của thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Có phải rất ngầu hay không?
Nếu như cô họ Vạn, có phải gọi là Vạn Tuế không?
Vừa nghe đã biết cha đặt tên cho rồi...
Nói đến cha ruột...
Cha ruột của nguyên chủ mất tích lúc cô tám tuổi, không có tin tức gì cả.
Mười tuổi mẹ cô tái hôn bỏ lại cô một mình.
Sau đó nguyên chủ sống tại viện mồ côi, từ đó chưa từng gặp lại mẹ ruột.
Tuy nguyên chủ tại viện mồ côi không bị hành hạ gì cả, nhưng trong đó có quá nhiều đứa trẻ, tình cảm mà cô được nhận cũng không quá nhiều.
Điều duy nhất tiếp động lực cho cô là khoảng thời gian lúc ở với cha ruột.
Càng lớn nguyên chủ càng quyết tâm với mục đích đi tìm cha ruột của mình.
Bây giờ có thể gọi là chấp niệm.
Con nòng nọc tìm ba ba!
Minh Thù dang tay xoa xoa chân mày.
Cô nhìn khoảng sân không lớn, thực sự không lớn, tổng cộng còn chưa vượt qua hai mươi mét vuông, vì để quá nhiều đồ nên trông rất chật chội.
Trọng điểm là...
Đống đồ trong góc là cái quái gì vậy?
Trong kịch bản không nói nguyên chủ có thể thấy những thứ không phải là người!
Trong góc lộ ra một gương mặt dữ tợn, hù dọa Minh Thù.
Minh Thù nhặt sách bên cạnh đập vào nó: "Đi địa ngục đi."
Dám hù dọa trẫm!
Sự can đảm của ngươi rất lớn đó!
Sách xuyên qua người của con quỷ đó đập vào cái tường phía sau, kêu lên một tiếng "bịch".
Quỷ: “...”
Con quỷ ngồi ở chỗ này đã lâu, nhưng lúc trước cô gái này chưa bao giờ để ý đến nó, mặc kệ nó làm cái gì cô gái đều thoáng như không nhìn thấy.
Trong trí nhớ nguyên chủ, con quỷ này đúng thật tồn tại rất lâu rồi.
Thấy quỷ là năng lực trời sinh của nguyên chủ, khi còn bé cô cũng rất sợ, nhưng dần dần phát hiện những con quỷ này ngoại trừ hù dọa cô, cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho cô, sau đó cô từ từ can đảm lên rất nhiều.
Minh Thù không để ý tới con quỷ đang ngẩn ngơ đi ra ngoài mua một đống đồ ăn vặt.
Thời gian bây giờ là nữ chính giả đã đi tìm cô, sau khi bị cô từ chối.
Tấm giấy trên tay cô nhận được sau khi từ chối nữ chính giả.
Nhưng đối phương tìm tới để bới móc nữ chính.
Minh Thù lấy điện thoại ra, tìm được cô gái mới gọi cho mình lúc nãy...
Khách hàng 245?
Nguyên chủ làm ăn cũng không tệ lắm nha!
Minh Thù lục lại lịch sử trên đó, không có tin gì cả.
Cô tùy tiện gửi một tin nhắn cho đối phương.
Đối phương rất nhanh đã trả lời.
Khách hàng 245: Thiên tiểu thư cô có ý gì?
Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế: Đùa cô chơi vui thôi.
Khách hàng 245: Cô nói cái gì?
Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế: Cô đùa với tôi, đương nhiên tôi phải đùa lại với cô.
Bên kia dừng một chút, không biết có phải vì những lời này của Minh Thù mà luống cuống hay không.
Nhưng rất nhanh tin nhắn lại tới.
Khách hàng 245: Thiên tiểu thư, cái này là thái độ phục vụ của cô sao?
Thiên Tuế Thiên Tuế Thiên Thiên Tuế: Đúng vậy. Không phục sao? Đánh tôi đi!
Minh Thù thiếu đòn trả lời cho cô ta bằng những icon gợi đòn, sau đó liệt vào danh sách đen.
Lấy lại tiền sao?
Đùa trẫm không cần đồ ăn vặt sao?