"Cậu nói cái gì?"
Sơn Âm nhìn vực chủ có vẻ đang tức giận, hắn không hiểu vừa rồi những lời hắn nói có vấn đề gì sao?
"Câu thứ hai đếm ngược." Minh Thù nhắc nhở.
“...” Câu thứ hai đếm ngược nói cái gì vậy? Sơn Âm suy nghĩ một chút: "Ngải Đại Đầu vì tìm Ngải Nặc dẫn đến mất lợi trong cuộc chiến trường?"
"Ngải Nặc đi đâu vậy?" Minh Thù chống tay lên bàn hỏi.
"... Không biết." Sao hắn biết Ngải Nặc đi đâu, người này cũng không quan trọng.
Hắn chỉ biết tối hôm cuối cùng Ngải Đại Đầu đi khắp nơi tìm Ngải Nặc, còn nói bóng nói gió bọn hắn bắt cóc Ngải Nặc.
Minh Thù “bộp” một cái vỗ lên bàn, Sơn Âm lui về phía sau một bước.
Sao cảm giác vực chủ có hơi đáng sợ vậy?
Minh Thù khí thế hung hăng tìm Kỷ Niên.
"Vợ." Chàng trai nhanh chóng trở thành chú chó nhỏ, chỉ thiếu điều vẫy vẫy đuôi chờ được nâng niu.
Minh Thù đóng sầm cửa khoang.
Lòng Kỷ Niên đập liên hồi, không đúng không đúng khí thế kia không đúng...
Hắn từ trên ghế đứng lên, chưa đứng vững đã bị Minh Thù đẩy trở về.
Kỷ Niên chật vật ngã xuống cái ghế rộng.
"Vợ... Ôi... " Kỷ Niên bị chặn miệng, có một bàn tay lạnh lẽo đè vai hắn thân thể Kỷ Niên cứng ngắc.
Cô chủ động như vậy... nhất định có bẫy!
Quanh đầu Kỷ Niên đều là dấu hiệu cảnh báo đỏ rực.
Cảnh báo biến mất dần dần chỉ còn lại sự trống rỗng, cổ họng thỉnh thoảng phát ra âm thanh.
Hắn muốn giành lại chủ quyền lại bị Minh Thù ấn trở về.
Quần áo bị kéo ra môi Minh Thù rơi vào trên cổ hắn, qua đến đến xương quai xanh, phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt, tay chân khắp người có dòng điện đang chảy, xông thẳng xuống bụng dưới.
Kỷ Niên ngửa đầu tiếng thở dốc yếu ớt, tay cầm chặt cái ghế, da thịt trắng nõn nổi lên những đốt nhàn nhạt.
Đôi bàn tay mát mẻ, từng chút từng chút cởi những cái cúc áo của hắn.
Quần áo trên người Kỷ Niên lột sạch sẽ, trên người như nhẹ bẫng, Minh Thù đứng dậy ôm lấy quần áo trên đất xoay người rời đi...
Đi rồi?
"Vợ..."
Minh Thù quay đầu mỉm cười: “Tự kiểm điểm thật tốt.”
Kỷ Niên: “...” Kiểm điểm cái gì?
Đốt lửa rồi chạy à, đạo đức gì vậy?
Cô có bản lĩnh thì quay về cho lão tử!
Lão tử không đánh chết cô!
Kỷ Niên trơ mắt nhìn cửa khoang khép lại, đây không phải là chỗ hắn ở, không có quần áo của hắn không thể đi ra ngoài được.
Kỷ Niên ngồi trên ghế.
Rốt cuộc cô muốn lão tử kiểm điểm cái gì?
Chẳng lẽ cô phát hiện đêm qua hắn lén bò lên giường?
Nhưng hắn không làm gì cả...
-
Vì sai lầm của Ngải Đại Đầu mà tinh vực Hoa Hạ rơi vào thế thất bại.
Bên kia phái người tới đàm phán với Minh Thù.
Minh Thù rất dễ nói chuyện, chỉ cần mẫu tinh của bọn họ.
"Tây Dạng vực chủ, mỗi mẫu tinh của tinh vực đều có tính lịch sử, cô yêu cầu như vậy thật sự hơi quá đáng." Sắc mặt người đàm phán không tốt lắm: "Tinh cầu khác cô có thể tùy tiện chọn, mẫu tinh thì không được."
"Tôi chỉ muốn nó."
Người đàm phán: “...” Mẫu tinh của bọn họ đã không còn một chút tác dụng nào, không có tài nguyên, cũng không thể sinh tồn trên đó lâu được.
Có biết bao nhiêu tinh cầu có nguồn năng lượng dồi dào, sao cô cứ khăng khăng muốn tinh cầu kia vậy?
Muốn vũ nhục bọn họ sao?
"Tây Dạng vực chủ..."
"Nếu mọi người không đồng ý, tôi cảm thấy không có gì có thể thảo luận tiếp, tiếp tục đánh đi dù sao đánh thắng thì nó cũng là của tôi." Minh Thù cười vô cùng ngọt ngào.
Ngươi đàm phán phun ra máu.
Chuyện này hắn không thể quyết định được, phải hỏi tinh chủ mới được.
Hiện tại các đại tinh vực đã không phản kháng, Kỷ Cảnh bị phái tới cũng đã bị người ta đưa xác lạnh trở về, Ngải Đại Đầu cũng đánh thua mấy trận, đánh sao nữa đây?
Mẫu tinh kia có thể làm sao, không cho chẳng lẽ chờ đấy cô đánh tới?
Cuối cùng thương lượng xong, chịu đựng sự bất mãn giao mẫu tinh cho Minh Thù.
Nhận được đồ ăn vặt... không phải, Minh Thù nhận được địa cầu rất vui vẻ, kêu người tiễn bọn họ trở về.
Nhưng ở trong lòng của đối phương đó chính là uy hiếp.
Nếu bọn họ không cho có phải họ sẽ diệt khẩu không?
Sơn Âm ký tên tất cả văn kiện, lấy được quyền kiểm soát của địa cầu sau đó là dọn dẹp chiến trường.
Người của tinh vực Hoa Hạ đã rút đi, chiến trường đều do bọn họ dọn dẹp.
Minh Thù có rất nhiều chuyện cần làm, bị Sơn Âm lôi kéo đến hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
"Sớm biết mệt như vậy thì không đánh làm gì." Minh Thù vừa làm việc vừa thở dài.
Sơn Âm: “...”
Nói về vấn đề giả vờ bị áp bức, vực chủ thứ hai thì không ai dám thứ nhất.
"Sơn Âm..."
Sơn Âm đứng thẳng, nghiêm trang cắt đứt lời Minh Thù: "Vực chủ, bên ngoài còn có việc cần tôi xử lý, cô làm đi."
Nói xong, Sơn Âm nhanh chóng rời khỏi.
Minh Thù dang tay ra.
Trẫm đói lắm rồi!
Minh Thù lấy hai cây dinh dưỡng ra, càng nhìn đồ trước mặt càng mệt, cuối cùng cô dứt khoát mặc kệ, cắn cây dinh dưỡng đi ra ngoài.
Người bên ngoài tới lui rộn ràng, lúc Minh đi đến phòng thực nghiệm, thấy Quyển Mao và Lạp Tháp Nam.
"Tiểu Trục đâu?"
"Còn đang tĩnh dưỡng." Quyển Mao nói: "Lực tinh thần của Kỷ thiếu gia thật quá kinh khủng."
Minh Thù cau mày, lực tinh thần của Kỷ Niên đúng là một vấn đề...
Thế nhưng gần đây hắn rất bình thường.
"Vực chủ, chuyện của cô xong rồi sao?" Lạp Tháp Nam ôm con mèo hỏi.
Minh Thù nhìn hai bên một chút: "Tôi đi trước, đừng nói gặp qua tôi."
Quyển Mao: "... "
Lạp Tháp Nam: “...”
Hai người liếc nhìn nhau, nhanh chóng trốn đi, một lát nữa nếu Sơn Âm không tìm được vực chủ thì sẽ đến bắt bọn họ.
Minh Thù về đến phòng tẩy trang chậm rãi ngồi ở mép giường.
Mệt mỏi quá.
Ngủ!
Nằm xuống nghiêng người liền đối diện với một khuôn mặt.
Minh Thù: "..."
Quên cái này đi.
Minh Thù thấy Kỷ Niên giống như đang ngủ, cẩn thận xoay người xốc một góc chăn lên, bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay người phía sau dính vào.
Minh Thù mặc một chiếc áo ngủ rất mỏng, người dán vào cô vô cùng nóng.
"Vợ."
Kỷ Niên kêu một tiếng sau đó không có động tĩnh gì.
Minh Thù nắm bàn tay trong chăn buông không được, không buông cũng không xong.
"Vợ, anh tự kiểm điểm rồi." Kỷ Niên đột nhiên lên tiếng.
“Sao?”
Biết không nên giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm rồi sao?
Kỷ Niên nắm cánh tay thật chặt: "Sau này anh sẽ thương em hơn."
Minh Thù: "..."
Cái cổ hơi ngứa, Kỷ Niên đang chậm rãi hôn lấy, thấy Minh Thù không phản đối động tác mạnh mẽ hơn xoay người ép Minh Thù dưới thân.
-
Kỷ Niên đã chuẩn bị sẵn tâm lý sáng mai khi dậy sẽ không thấy người, nhưng kỳ lạ là sáng thứ hai Minh Thù vẫn còn ở trong phòng.
Cô ngồi bên cạnh bàn giống như đang xem văn kiện.
Kỷ Niên chống giường ngồi dậy bước đi, ôm cô từ phía sau: "Chào."
"Chào." Minh Thù lên tiếng.
Ánh mắt Kỷ Niên rơi vào ngực Minh Thù, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy dâu tây nhỏ trong áo của cô.
Buổi sáng sau khi dậy khá kích thích, Kỷ Niên nhịn không được tiếp tục trên cổ cô.
Vợ thơm quá.
Vợ thật đáng yêu.
Minh Thù cảm thấy Kỷ Niên chính là tai tinh, lần sau chạy trốn sẽ tốt hơn.
“Vợ, nhìn anh...”
Minh Thù nhìn qua, sắc mặt đỏ ửng không bình thường: "Lát nữa em còn phải họp, nhanh lên."
Kỷ Niên có chút tủi thân động tác nhanh hơn.
Hai người chải chuốt một chút rồi đi ra, Sơn Âm nói cho Minh Thù biết thời gian họp đã qua lâu rồi.