Mặc dù hắn rất chán ghét việc phải mang mặt ra rêu rao thế này, nhưng hắn cũng biết lúc những người ở đây nhìn thấy hắn không ai có thể cưỡng lại được.
Nhưng nàng…
"Đừng nhìn nữa, người ta không thèm ngươi." Phùng các lão khoác tay lên hông thiếu niên: "Vốn cũng không nỡ, nàng không muốn cũng tốt."
Thược Dược nhìn khuôn mặt Phùng các lão có vẻ hơi mập, trong lòng hơi cảm thấy buồn nôn.
Nếu để hắn giao ra lần đầu của hắn, hắn tình nguyện chọn người kia.
"Bệ hạ đến"
Thẩm Ngọc bị một đám người vây quanh tiến đến, đi cùng với nàng còn có Đoan Mộc Thư đang mặc cung trang hoàng phu.
Sắc mặt hắn lạnh lùng, bị Thẩm Ngọc ôm nhìn như cái xác không hồn đi lên vị trí cao nhất.
Sau khi Thẩm Ngọc phong Đoan Mộc Thư làm hoàng phu, hầu như không cho hắn đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mọi người ồn ào thi nhau hành lễ, Thẩm Ngọc nhìn Minh Thù vẫn ngồi im không có động tĩnh gì: "Thừa tướng, ngươi có bất mãn gì đối với ta sao?"
"Không có." Minh Thù nghiêng đầu: "Bệ hạ phải tự tin lên, người đáng yêu như vậy, ta sao có thể có gì bất mãn đối với người chứ."
Mọi người: "…"
Vừa rồi thừa tướng đùa giỡn bệ hạ sao?
"Thừa tướng, ngươi đang nói bậy nói bạ cái gì thế!" Thẩm Ngọc cao giọng quát lớn.
"Khen bệ hạ."
"…"
Thẩm Ngọc cảm giác bây giờ mình không thể nhìn thẳng vào vị thừa tướng này.
Nàng cố gắng kéo căng khuôn mặt: "Nhìn thấy trẫm sao không hành lễ?"
"Bệ hạ, tiên hoàng cho phép ta không cần phải quỳ nếu không phải ở trường hợp đặc biệt." Cảnh gia có tư cách như vậy, trước khi Thẩm Ngọc phát tác, Minh Thù đưa hai tay lên trên không, khua khua: "Chào bệ hạ."
Lời nói của Thẩm Ngọc đến khóe miệng rồi cũng chỉ có thể nuốt trở về.
Ngay cả một cơ hội gây chuyện cũng chưa từng lưu lại cho nàng.
Minh Thù lại cười híp mắt nói: "Kỳ thực ta làm vậy chỉ là muốn gây chú ý với bệ hạ."
Thẩm Ngọc đang nắm tay Đoan Mộc Thư run một cái.
Lời này nếu như là một nam nhân nói ra, nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ nhưng đây là một nữ nhân!
Dùng giọng điệu thế này, nói ra những lời như vậy, Thẩm Ngọc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Đoan Mộc Thư hơi liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi phía dưới, đây chính là thừa tướng của Phượng Kỳ quốc.
Trên người nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, tại triều đình của Phượng Kỳ quốc chỉ có thừa tướng mới có thể mặc y phục màu sắc loại này, đại diện của việc nàng tôn quý vô song.
"Ngày hôm nay thừa tướng là nhân vật chính vì thừa tướng ăn mừng, lần này Phượng Kỳ đại thắng là công lao của Thừa tướng, mọi người cứ tự nhiên không cần phải để ý đến trẫm."
Phía dưới các đại thần liền phụ họa theo, sau đó là những tiếng chúc mừng Minh Thù.
Thẩm Ngọc lại nói hai câu, mọi người bắt đầu thân thiện.
Những việc như thế này tất nhiên sẽ có múa hát. Những thiếu niên ca hát kia cũng có thể tiến lên biểu diễn tài nghệ, nói không chừng có thể tìm được một nhân duyên tốt.
Minh Thù đã giải quyết xong điểm tâm trên bàn của mình, nàng nhìn sang điểm tâm của Phùng các lão ngồi bên cạnh.
Xê dịch sát lại gần: "Phùng các lão."
Phùng các lão: "…"
Phùng các lão nhìn lại một cách kỳ lạ: "Thừa tướng?"
Không phải nàng ta đã nghĩ thông rồi, muốn có Thược Dược chứ?
Nếu như nàng thực sự mở miệng, nàng đành phải đưa cho…
Ngẫm lại thật là đau lòng.
Tiểu mỹ nam này, nàng muốn nếm thử đầu tiên.
Minh Thù nhìn cũng chưa từng nhìn Thược Dược đang ngồi bên cạnh: "Ngươi có ăn điểm tâm không?"
Phùng các lão nhìn điểm tâm của mình trên bàn, không rõ ràng lắm lắc đầu.
"Vậy ta không khách khí."
Phùng các lão nhìn Minh Thù lấy điểm tâm của nàng mang đi…
Phùng các lão: "???"
Nói chuyện với nàng, chính là vì đồ ăn?
Phủ Thừa tướng nghèo đói đến mức không có cơm ăn rồi?
Không phải!
Ta với ngươi thân thiết lắm sao? Tốt xấu gì cũng là đối lập nhau, bộ dạng tự nhiên của ngươi như vậy là có ý gì? Chúng ta là đối thủ một mất một còn! Đối thủ một mất một còn đấy!
"Thừa tướng cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi, cũng nên có người để thích."
Thẩm Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Có thì sao, không có thì sao?"
"Thừa tướng, ngươi ăn nói với bệ hạ như thế sao?"
Có đại thần nghe không quen giọng điệu của Minh Thù, tuy giọng nói của nàng mang theo ý cười, nhưng luôn khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Ngọc giơ tay lên, ý bảo mình cũng không thèm để ý: "Thừa tướng nếu như đã thích người nào đó, trẫm có thể làm chủ cho thừa tướng, lần này ngươi lập công những ban thưởng khác với ngươi mà nói cũng không còn lực hấp dẫn."
"Không có."
Thẩm Ngọc nhìn về phía Phùng các lão: "Thược Dược công tử này trẫm cũng có nghe nói tới, bây giờ được gặp đúng thật là thiếu niên tuấn tú. Thừa tướng có thấy thích không?"
"Bệ hạ, người thật quan tâm tới hôn sự của ta quá!"
Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ không cho phép nàng cưới một nam nhân có địa vị cao, nhưng lại không thể tùy tiện qua loa tắc trách, mà danh tiếng của Thược Dược lại rất thích hợp.
Nhưng nếu như nàng thực sự mang người này về, không biết bên ngoài sẽ nói gì.
Huống chi với nam nhân, nàng chỉ cần có một tiểu yêu tinh là đủ rồi.
"Thừa tướng cảm thấy trẫm đang xen vào chuyện của người khác?"
"Bệ hạ biết là tốt rồi."
Cảnh Du nghe Minh Thù trả lời, ở phía sau vô cùng hoảng sợ, rất lo lắng ngay sau đó bệ hạ sẽ cho người lôi ra ngoài phạt đánh.
Các đại thần còn lại coi như không nghe thấy.
Những việc như thế này không phải những tôm tép như bọn họ có thể xen vào.
Nhưng Thẩm Ngọc chỉ sầm mặt xuống, sau đó cười bỏ qua không định truy cứu.
Thẩm Ngọc không ngừng nhắc nhở chính mình, chỉ cần có thể thu những đại thần ủng hộ nàng về dưới trướng, hoặc là đổi những người đó đi.
Không có dòng dõi Cảnh gia chức vị cực cao đằng sau, Cảnh Sắt chẳng được tính là gì.
Thẩm Ngọc không lên tiếng nữa, bầu không khí có chút lo lắng từ từ trở lại không khí lúc trước.
Toàn bộ thời gian của bữa tiệc Minh Thù chỉ tủm tỉm cười, trên cơ bản người ta không tìm nàng, nàng cũng sẽ không đi gây sự, yên tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mấy người nhảy múa trên sân.
"Nghe nói Thược Dược công tử múa rất đẹp, không biết hôm nay có thể may mắn thấy một lần không."
Giữa sân chẳng biết lúc nào có một tiểu công tử đang đứng, lúc này sắc mặt kiêu căng nhìn về phía Phùng các lão.
Người là do Phùng các lão mang tới, tiểu công tử cũng rất hiểu chuyện: "Phùng các lão và thừa tướng có muốn xem không?"
"Ta?" Minh Thù tự nhiên bị gọi tên ngẩng đầu: "Không có hứng thú. "
Tiểu công tử nghẹn lời, nhưng khi nhìn tới gương mặt Minh Thù lại áp chế bất mãn trở về.
Minh Thù có thể không hề có áp lực tâm lý nói thẳng là không có hứng thú, nhưng Phùng các lão không được chỉ có thể bảo Thược Dược đi lên.
Thược Dược cúi đầu, đáp một tiếng "vâng" nhè nhẹ đi ra giữa sân.
Vị tiểu công tử kia lui về chỗ của mình, vị trí kia ít nhất là gia quyến của quan nhị phẩm.
Thược Dược vừa đứng lại, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tiểu công tử thấy vậy sắc mặt cũng bất ngờ.
Tiếng sáo trúc vang lên.
Thân hình Thược Dược theo âm thanh nhảy múa, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng phiêu dật.
"Keng."
Âm thanh đồ sứ vỡ tan đột nhiên vang lên cắt đứt điệu múa của Thược Dược, hắn lo lắng đứng tại chỗ.
Tầm mắt mọi người lúc này đều nhìn lên phía trên.
Phía trên Đoan Mộc Thư đứng lên, đồ bị vỡ chắc là do Thẩm Ngọc ném chén trà, trên mu bàn tay của nàng còn dính lá trà.
Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn chén trà vỡ tan: "Đoan Mộc Thư, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không thể bỏ ngươi."
"Ồ, vậy ngươi tìm người khác đi." Giọng nói Đoan Mộc Thư lạnh lùng.
Khiêu khích Thẩm Ngọc như vậy, cũng chỉ có vị hoàng phu Đoan Mộc Thư này dám.
Thẩm Ngọc lần này đã thực sự phát cáu: "Được."
Nàng quay đầu nhìn về phía Thược Dược đang đứng trên sân: "Sắc phong Thược Dược làm Hoàng quý quân."
Đoan Mộc Thư nghe vậy cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại cứ thế đi thẳng về phía trước.
Tình cảnh rơi vào trong yên tĩnh lạ thường.