Chẳng ai nghĩ tới trời lại đột nhiên mưa to, toàn bộ hiện trường đều bị màn mưa che mất.
Lại là buổi tối, không ngừng khiêu chiến nhiệm vụ khó khăn của toàn đội.
Vì cố gắng lấy được chứng cứ hiện trường, toàn bộ đội ngũ đều có vẻ vội vàng trong hoảng loạn, hoảng loạn trong hoảng sợ.
Minh Thù đang đứng ở ngoài đường giới tuyến, cầm một cái dù màu đen nhìn vào phía bên trong.
Từng hạt mưa lớn rơi thẳng xuống dù, mang theo tiếng "ầm ầm" vang dội.
Giống như nhịp trống không ngừng vang lên, càng ngày càng nhanh.
Minh Thù không thấy quỷ ở hiện trường.
Trên thế giới này loại người nào có thể biến thành quỷ, nguyên chủ nhiều năm như vậy cũng không tìm được quy luật, cô xem trên tivi đã thấy qua quỷ giết người độc ác, cũng thấy qua quỷ cả đời lương thiện.
Phảng phất quỷ trên thế giới này ngẫu nhiên mà thành.
"Cô xem, đây chính là nguyên nhân tôi gấp đó."
Trần Văn chỉ vào cơn mưa to, vuốt nước mưa trên mặt, đứng trong đường giới tuyến đôi mắt tối đục nói với Minh Thù.
“Nếu như anh không gấp, sẽ không có cơn mưa này.” Minh Thù ngước mắt cười khẽ.
Trần Văn lại bị nghẹn họng.
Cố gắng thêm một phút được một phút, hiểu hay không!
“Cô có muốn vào xem hay không?” Trần Văn kéo đường giới tuyến.
Hiện trường giống như trước đây, ngoại trừ thi thể, sạch sẽ giống như không có hung thủ.
Minh Thù khom lưng đi vào.
Đây là một sân cỏ ở giữa công viên trong trung tâm thành phố, bên trong sân cỏ là hồ nhân tạo, bên ngoài trồng hai hàng cây đa.
Cây đa cành lá xum xuê che hết cả sân cỏ, đứng ở bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong.
Vì hồ nhân tạo gần đây đang sữa chữa nên bên ngoài treo bảng cấm dân vào.
Nếu không có hai tình nhân muốn tới nơi này hâm nóng tình cảm, có lẽ hiện trường vụ án sẽ bị phát hiện trễ hơn.
Trần Văn dang tay nước mưa rớt vào lòng bàn tay hắn.
Hung thủ biết hôm nay sẽ có cơn mưa này sao?
"Trần đội trưởng, đây là..."
"Cố vấn tôi mời tới." Trần Văn đã nói trước với Minh Thù, nếu có người hỏi cứ nói như vậy.
Trong cục có quy định như vậy, người hỏi nhìn thấy Minh Thù còn khá trẻ, chăm chú nhìn thêm một tí, sau đó bắt đầu báo cáo: “Đều đã cẩn thận tìm kiếm xung quanh, không tìm được đầu mối nào có ích, chút nữa sẽ có kết quả kiểm nghiệm thân phận cũng đang điều tra...”
Tiếng báo cáo của người này hơi nhanh, Trần Văn lại bình tĩnh chỉ định bước tiếp theo sẽ làm gì.
Minh Thù ngồi xổm xuống hiện trường nơi phát hiện thi thể.
Nơi đây có lẽ đã có rất nhiều máu, nhưng lúc này đã bị tẩy sạch hòa vào sân cỏ chỉ còn lại có mùi máu tanh nồng nặc.
Nhiều người như vậy sớm đã kiểm tra trên dưới ngang dọc của sân cỏ này.
Minh Thù cũng không giống như trong tivi, nhân vật chính lên sân khấu nhất định sẽ có phát hiện.
Cô không thấy cái gì cả.
Đây không phải là... số mệnh của nhân vật chính rồi.
"Phát hiện cái gì không?"
"Không có.”
Trần Văn gật đầu, ngược lại không có tức giận hay thất vọng, ước đoán không có hy vọng gì với Minh Thù.
Rất nhanh thì báo cáo kiểm nghiệm thi thể truyền tới tay Trần Văn.
Trần Văn nhìn xong biểu cảm khá là quái dị.
Hắn hít thở sâu một hơi: "Đó là một phụ nữ có thai."
Vì trước kia, trong bụng của thi thể đều bị nhét phồng lên, cho nên lần này bọn họ dĩ nhiên không phát hiện được.
Minh Thù hỏi: “Đứa bé đâu?”
“Xung quanh đều đã tìm hết rồi, không có gì cả, khả năng duy nhất là bị hung thủ mang đi rồi. Mang theo một đứa con nít, mục tiêu lớn hơn nhiều rồi, đi điều tra máy ghi hình gần đây lần lượt tra..."
Minh Thù đợi Trần Văn dặn dò xong, nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng: “Dựa vào vết máu trong hiện trường, thời gian chết không lâu. Nếu như đây là hiện trường vụ án, hung thủ dám làm như thế hắn nhất định vô cùng chắc chắn, dựa vào mấy vụ án kia mà điều tra mọi người cũng mất công thôi.”
Trần Văn: “...”
Mời cô tới, không phải để đả kích chúng tôi.
Minh Thù che ô rời khỏi.
"Cô đi làm cái gì?"
"Đi tản bộ một chút."
Minh Thù phất tay: "Không cần tiễn."
Trần Văn: “...”
Người nào có thời gian tiễn cô.
Không phải, lúc này cô tản bộ cái gì?
Người này thực sự không bị gì chứ.
Sư mẫu không lừa hắn chứ?
-
Minh Thù rời khỏi hiện trường phát hiện vụ án, vì trời mưa cả công viên vắng tanh, ánh đèn lờ mờ trong đêm càng lộ vẻ hiu quạnh.
Minh Thù tìm một vòng, chỉ thấy một con quỷ áo trắng ở ngọn núi giả phía sau.
Con quỷ này là một cô gái khá dễ thương, mặc một cái váy trắng nhỏ ngồi phía sau ngọn núi giả, nhìn qua vô cùng hiền lành như một đóa hoa Tiểu Bạch mới chớm nở.
“Này.”
Minh Thù gọi nó.
Tiểu Bạch đầu tiên nhìn về phía cô, có thể là cảm thấy không ai có thể thấy mình, Tiểu Bạch cũng không cảm thấy cô gái cầm dù đối diện đang gọi mình.
Nó nhìn về phía sau, nhưng không thấy gì cả.
"Qua đây."
Minh Thù vẫy tay với nó.
Tiểu Bạch mờ mịt đưa tay chỉ vào chính mình.
Minh Thù cười gật đầu.
Cô đứng bên ánh đèn, bị ánh đèn bao phủ lấy.
Tiểu Bạch từ ngơ ngẩn chuyển thành mừng rỡ, bay thẳng đến bên Minh Thù: "Cô nhìn thấy tôi!"
“Cô thực sự thấy được tôi, cô còn có thể nghe tôi nói chuyện? A a a!"
Tiểu Bạch rất kích động.
"Cô có thể thấy tôi."
"Cô có thể thấy tôi, có người có thể thấy tôi."
“Rốt cuộc tôi cũng đợi được một người thấy tôi, thật là tốt.”
“Bình tĩnh một chút.” Minh Thù không chạm vào được Tiểu Bạch, cô chỉ có thể bảo nó bình tĩnh, đừng ở trước mặt mình vừa đi vừa nhảy chân sáo còn thét chói cả tai.
Tiểu Bạch vất vả lắm mới gặp được một người thấy được mình, sao đồng ý bình tĩnh chứ.
Minh Thù ăn xong ba cái bánh bao, Tiểu Bạch mới tỉnh táo lại.
"Cô... Cô... Cô gội tôi, có chuyện gì không?" Tiểu Bạch đột nhiên ngượng ngùng đứng lên, từ sau khi nó chết không còn giao lưu với con người, hưng phấn đã hết cũng chỉ còn lại ngượng ngùng.
Đây là người duy nhất có thể nói chuyện với nó.
Không thể hù dọa cô được.
"Người chết bên cạnh, ngươi có biết không?"
Tiểu Bạch gật đầu, nó bay qua nhìn, bị chết quá thảm còn thảm hơn nó.
"Thấy ai làm không"
Tiểu Bạch lắc đầu.
"A..."
Tiểu Bạch vô cùng ngạc nhiên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi thấy có một người đàn ông lén lén lút lút đi vào, không bao lâu lại đi ra."
Tiểu Bạch nháy mắt nhìn Minh Thù.
Minh Thù nheo mắt: “Hết rồi?”
Như thế vẫn chưa đủ?
Tiểu Bạch cố gắng nghĩ lại, nhưng nó chỉ thấy điều này.
“Có phải tôi không giúp được cô hay không?” Tiểu Bạch thất vọng gục đầu xuống.
"Ngươi nói xem?"
Tiểu Bạch càng thất vọng: “Vậy lần sau cô không nói chuyện với tôi nữa sao?”
"Ta không có gì nói chuyện với ngươi, người khác biết lại tưởng ta là người điên bắt lại đó." Minh Thù chuyển cây dù: “Đi đây.”
Tiểu Bạch đuổi theo, có chút lo lắng nói: "Cô nói chuyện với tôi một chút đi, cầu xin cô đó."
Minh Thù quay đầu nhìn nó, Tiểu Bạch đứng tại chỗ.
Trong màn mưa, Tiểu Bạch như đứa bé bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị bẻ gãy, cơ thể mỏng manh nhìn thôi cũng làm người ta sinh lòng thương tiếc.
"Ngươi... vì sao không rời khỏi nơi này?" Con quỷ trong phòng làm việc của cô cũng vậy, không hề bỏ đi.
"Tôi không thể rời bỏ nơi này." Tiểu Bạch tủi thân.
Xa nhất nó cũng chỉ có thể đi đến cái hồ nhân tạo bên kia.
Mới vừa biến thành như vậy, ngay cả ngọn núi giả này nó cũng không thể rời đi.
"...Quỷ các ngươi, không thể rời khỏi nơi đã định sao?"
Nguyên chủ vẫn xem mấy thứ này là không khí, ngược lại không có quan sát kỹ càng, bọn họ cũng không thể rời khỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu: "Cũng không phải, có con có thể rời đi, có con không được."
"Vì sao?"
Tiểu Bạch mờ mịt, một lát liền nhép miệng: "Đại khái là vì... lợi hại nhỉ?"
Nhất định là nó quá yếu...
Nhưng nó không biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, dường như cứ đợi như vậy, nó có thể bay xa một chút.
Minh Thù không còn lời nào để nói.