Sở dĩ ngọn núi này có tên như vậy là vì đứng ở trên núi có thể ngắm được quang cảnh bốn mùa.
Đương nhiên là vẫn không thể ngắm nhìn hết được.
Nhiều mùa vẫn không thể ngắm rõ ràng được.
Thế nhưng số lượng du khách đến nơi đây chưa bao giờ giảm.
Trên Tứ Cảnh sơn có một trang viên, bình thường rất ít khi mở cửa nhưng lần này có người đến nhận thầu.
Cố Tri và Minh Thù cùng ngồi cáp treo lên đó.
Hà Nhân Niệm ôm một người đẹp xa lạ đứng chờ ở bên ngoài trạm cáp treo.
"Tôi đang thắc mắc vì sao đột nhiên cậu lại thay đổi quyết định, thì ra là muốn mang cố vấn Thiên tới."
Nói xong, gã nháy mắt với Minh Thù: "Quả nhiên tiếng nói của cố vấn Thiên vẫn có trọng lượng hơn, cái tên này từ lúc tốt nghiệp đến giờ đều không tham gia bất cứ hoạt động nào."
Hèn gì không thấy Cố Tri xuất hiện theo như kịch bản, thì ra là hắn không tham gia.
Nhưng tính cách của Cố Tri cũng vốn dĩ là vậy mà.
"Chắc là do tôi đẹp quá."
Giọng nói của Minh Thù tràn ngập ý cười: "Đội trưởng Cố của các anh vẫn thường hay ao ước có khuôn mặt đẹp giống như tôi."
Cố Tri: "..."
Lão tử không thèm đẹp giống như cô! Chỉ có con cái mới cần thừa hưởng nét đẹp đó của cô.
"Ha ha."
Hà Nhân Niệm huých tay Cố Tri: "Lần này cậu vấp phải đá thật rồi sao?"
Cố Tri đẩy Hà Nhân Niệm ra: "Sao lắm lời thế?"
Trong lúc bọn họ tán gẫu, có hai chiếc cáp treo nữa cũng đã đi lên tới nơi.
Mạnh Hàn mang theo mẹ con Hàng Hàng đi đến.
Người còn lại chính là Diêu Doanh. Nhìn thấy Minh Thù và Cố Tri đang đứng cùng nhau, sắc mặt của cô ta có vẻ không được tốt cho lắm.
Nếu như Mạnh Hàn không ở đây, có lẽ cô ta đã nổi khùng ngay tại chỗ.
"Chị ơi!"
Nhìn thấy Minh Thù, Hàng Tử thần liền vui vẻ chạy đến.
Cố Tri trơ mắt đứng nhìn một con gấu con đang xum xoe ôm lấy chân vợ mình.
Không biết Cố Tri nghĩ tới chuyện gì, chỉ thấy khuôn mặt hắn tối sầm lại, một phát xách thằng bé con ra chỗ khác.
"Hu hu hu."
Mạnh Hàn thấy thế lập tức chạy đến.
Hàng Tử Thần ôm ngực ho khan, khuôn mặt tràn đầy vẻ ấm ức: "Chị ơi..."
"Mạnh Hàn, anh trông con trai cho cẩn thận." Cố Tri kéo Minh Thù lại gần mình: "Nếu chạm vào vợ tôi một lần nữa, tôi chặt tay nó!"
Mạnh Hàn: "..."
Dám xách con tôi, tôi còn chưa thèm tìm anh tính sổ nữa là.
"Thật ngại quá!" Hàng Hàng ôm lấy Hàng Tử Thần từ trong tay Cố Tri, nhẹ nhàng giải thích thêm: "Chỉ là nó rất quý mến cô ấy mà thôi."
"Tôi còn thích cô ấy hơn nữa kìa."
Hàng Hàng: "..."
Minh Thù thấy mình được người ta tỏ tình liền chủ động tiến tới ôm lấy Hàng Tử Thần, tặng cho nó một viên kẹo rồi nói: "Đi nào."
Hàng Hàng vô cùng lúng túng. Việc này... Không thể trách con trai cô được!
Mạnh Hàn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự hả hê, vội vã đuổi theo Hàng Hàng.
Cố Tri: "..."
Dao đâu?
Mau mang dao của lão tử ra đây!
Cố Tri ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Diêu Doanh, hắn liếc mắt ra đằng sau, trong lòng nảy lên một ý tưởng cực kỳ táo bạo.
Diêu Doanh thấy vậy liền vội vã lùi lại một bước.
Người này...
Có điều gì mờ ám chăng?
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mím chặt. Bỗng nhiên Cố Tri chạy vụt qua, đuổi theo đám người Mạnh Hàn.
Đến khi Cố Tri đuổi kịp, Cố Tri bỗng nhiên cảm thấy lạnh toàn thân, hắn như bị gió bão quét qua.
Mọi người đều đi cả rồi, Hà Nhân Niệm dựa vào người đẹp kia cười như điên: "Ha ha ha..."
Cố Tri lườm hắn: "Cậu cười cái gì?"
"Cậu mà cũng có ngày hôm nay sao?" Hà Nhân Niệm nắm lấy cằm người đẹp tiếp tục nói: "Cục cưng, anh đã nói với em rồi, gieo gió thì gặt bão, nếu vẫn chưa gặp quả báo thì chẳng qua cũng là do thời điểm chưa tới mà thôi."
"Giờ đã đến lúc rồi đó."
Bình thường Cố Tri chèn ép bọn họ cho lắm vào.
Hiện tại tên yêu nghiệt này cuối cùng cũng có người đến thu phục.
Thật đáng đời!
Lúc Cố Tri đi đến, Mạnh Hàn và Hàng Hàng đang giúp Minh Thù nhận thẻ phòng.
Trong đại sảnh có rất nhiều người, họ xúm lại thành một vòng để nói chuyện.
Minh Thù đang dựa vào cửa uống sữa tươi.
Cố Tri đi tới, cô đưa cho hắn thẻ mở cửa phòng.
Cố Tri liền tươi tỉnh hẳn lên.
Hắn cầm lấy thẻ phòng rồi cúi đầu nói với cô bằng giọng điệu buồn bã: "Về sau đừng ôm Hàng Tử Thần nữa được không?"
"Vì sao lại không được ôm? Tôi cảm thấy nó rất đáng yêu."
Cho trẻ con đồ ăn vặt thực sự là điều đáng yêu chết đi được.
Cố Tri nhíu mày: "Anh không thích."
"Cố Tri." Giọng nói trong trẻo của cô vang lên: "Anh đang nói năng lung tung cái gì vậy?"
"Không có gì..." Cố Tri yếu ớt đáp lại.
Hắn chỉ muốn tỏ rõ thái độ của mình.
Hắn không thích người khác chạm vào cô.
Đặc biệt là con gấu đó.
Con gấu con cũng không được.
Minh Thù nhìn bộ dạng ấm ức kia cũng không biết phải làm sao, cô cũng không đành lòng tiếp tục trêu hắn nữa.
"Về phòng đi."
"Ừ."
Trở về phòng để làm gì?
Cô muốn đánh hắn một trận sao?
Hắn không muốn!
Hừ!
Lúc đi ngang qua phòng khách, Cố Tri được không ít người tiến tới chào hỏi. Hắn chỉ tùy tiện đáp lại vài câu rồi nhanh chân theo Minh Thù trở về phòng.
Cố Tri vừa đóng cửa lại, bỗng có một cánh tay vươn qua người hắn khóa trái cửa, cánh tay còn lại chống sang bên cạnh ép cả người hắn dựa vào cửa.
Dáng người cô tuy không cao bằng hắn, nhưng khi trông thấy cô cười nhếch miệng, hắn lại cảm thấy mình thấp đi không ít.
Tim của Cố Tri đập càng lúc càng nhanh
"Thình thịch... Thình thịch."
Tim hắn dường như muốn nhảy cả ra bên ngoài.
Cố Tri vội nuốt nước bọt.
Khuôn mặt của cô càng ngày càng gần, mãi đến khi cảm nhận được hơi thở của cô, hắn mới thực sự nhận ra rằng cô đang chủ động hôn hắn.
Cố Tri cảm thấy ngơ ngác.
Lần trước là ở chỗ của hắn, lần này là ở chỗ của cô, lần nào hắn cũng không hề có cơ hội chuẩn bị để phản kháng lại. Mọi sức lực dường như đều bị cô cướp hết sạch.
Sau trận mưa rền sấm chớp, Minh Thù lim dim nằm sấp lên người hắn, hơi thở của cô phả vào ngực hắn.
Cho nên lồng ngực của hắn cũng từ đó mà dần dần nóng lên.
Mặc dù Cố Tri biết cô không ngủ, nhưng hắn cũng không thể biết được cô đang nghĩ gì.
Cố Tri ôm chặt cô: "Vợ à, tôi rất thích em."
Cả gian phòng chìm vào yên lặng.
Mãi một lúc sau, Minh Thù mới chậm rãi nói: "Nếu có một ngày anh phát hiện ra mình chỉ đang nằm mơ, tôi cũng chỉ là hình ảnh mơ hồ trong giấc mộng đó."
Đầu ngón tay Cố Tri run lên, cô ấy phát hiện ra chuyện gì rồi sao?
Hắn liền thăm dò: "Ý em là sao?"
"Muốn xem anh thích tôi đến mức nào mà thôi."
Ngay cả giọng nói của cô cũng không phát hiện ra được chỗ nào không bình thường.
Là do ký ức của hắn đã bị xóa sạch hay đấy chỉ là sự trùng hợp?
Cố Tri muốn đáp lại nhưng cuối cùng lại không thể lên tiếng. Thân thể của hắn dường như đã bị mất không chế.
Cố Tri vội vàng áp chế sự kích động, thân thể mới dần dần bình tĩnh lại.
"Cho dù là mơ nhưng tôi vẫn muốn ở cùng với em mãi mãi."
Cố Tri tỏ rõ lập trường của mình. Thực ra hắn sớm đã quyết định rồi.
Nếu như không thể mang cô đến thế giới của hắn.
Vậy thì hắn sẽ bước vào thế giới của cô.
Minh Thù chồm người dậy, chăn tơ tằm trên người cô khẽ rơi xuống, để lộ ra đầu vai mềm mại, trên đó vẫn còn in lại những dấu vết mờ nhạt.
Cố Tri ngắm nụ cười của cô.
Đó không phải nụ cười mang theo sự lừa lọc như mọi khi.
Cũng không mang theo bất kỳ cuồng nhiệt nào mà là một nụ cười tràn đầy ấm áp.
Cô chậm rãi cú đầu ngậm lấy môi hắn.
"Ưm..."
Trước mắt Cố Tri như tối sầm lại, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Người hắn dần nóng lên, bên trong dường như có thứ gì đó đang di chuyển, cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
"Mong rằng anh đừng để cho tôi phải thất vọng."
Minh Thù xoay người lại nằm bên cạnh hắn, cả người cô dường như cũng đang phát run.
Thú nhỏ từ trong mê man tỉnh lại, cảm nhận được có điều gì đó không bình thường, trong lòng vô cùng lo lắng gào thét.
Ngươi đang làm cái gì vậy? Đó là sức mạnh căn bản của ngươi, ngươi thực sự điên rồi sao nên mới đi tìm cái chết?
"Vẫn chưa điên." Minh Thù khẽ đáp lại: "Nếu như sau này có thể trở về, ta muốn tìm hắn thì sẽ càng dễ dàng hơn, với lại cũng có cho hắn được nhiều đâu."
Minh Thù tiếp tục tự thầm thì: "Hệ thống bị phá vỡ kia có lý lịch không rõ ràng, ta cũng phải đề phòng một chút chứ."
Ngươi ngươi ngươi....
Tức chết ta rồi!
Thú hai chân thì có gì tốt chứ! Vừa xấu xí lại không có lông!
Hứ!