Bãi công?
Dẫn hồn giả mà cũng ra vẻ như vậy sao?
“Vì sao lại không xin cấp trên?”
“Có xin rồi.” Thẩm Hàm Nguyệt giọng nhàn nhạt.
“Thế nhưng cấp trên nói hắn là đi cửa sau, không cho đổi.”
“…” Quỷ ở địa phủ đều ngay thẳng như vậy sao?
Rất thẳng!
Đi cửa sau mà trơ tráo như vậy, rất có tương lai!
Bình thường dẫn hồn giả trước đây đều có quỷ quản lý nhưng bây giờ kẻ đứng đầu quản lý đang ở đây nên Thẩm Hàm Nguyệt trực tiếp tìm Minh Thù.
“Đại nhân, nếu như thực sự đổi không được, tôi xin phái thêm một dẫn hồn giả. Giả sử khu vực xảy ra vấn đề gì, một mình tôi không thể cân bằng được.” Giống như lần này.
Đông Hoa là một thành phố lớn, xung quanh quận nhỏ quận lớn đều do cô phụ trách. Có lúc mấy ngày cô cũng không được nghỉ ngơi, cho dù cô là dẫn hồn giả nhưng thân thể của cô là con người, nếu không nghỉ ngơi, căn bản chịu không nổi.
Cô thực sự không có cách nào, nhân lúc Minh Thù ở đây nên đến trình bày.
Minh Thù cho vào miệng hai hạt đậu: “Tên của kẻ đi cửa sau?”
Xem như nể tình Thẩm Hàm Nguyệt hay chia sẻ đồ ăn vặt với mình, trẫm sẽ giúp.
“Linh Yển.”
“Linh Yển…”
Tên này nghe quen quen? Minh Thù nghĩ một hồi, tạm thời không nhớ ra, nói: “Gọi hắn qua đây gặp ta.”
Thẩm Hàm Nguyệt do dự nhưng vẫn gật đầu, sau đó biến mất giữa không trung.
Thẩm Hàm Nguyệt vừa biến mất, Tô Đồng liền từ ngoài phòng đi vào, đồng thời còn có mẹ Tô đi cùng.
“Đồng Đồng, con chớ suy nghĩ lung tung, hãy nghỉ ngơi thật tốt, sức khỏe của con vừa hồi phục.”
“Mẹ… các bạn đều đã chết.” Tô Đồng ôm mặt, nước mắt chảy xuống từ trong kẻ tay, rất khổ sở: “Đó đều là bạn học của con, chúng con học với nhau rất lâu rồi.”
“Đồng Đồng… nhìn mẹ này.” Mẹ Tô tay chân luống cuống an ủi Tô Đồng:
“Chuyện này không phải lỗi của con, con cũng không dễ dàng sống sót được, con đừng buồn nữa.”
Tô Đồng không còn sức lực để ý tới hai cô quỷ đang bay trong phòng, cô khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm Tô Đồng tỉnh dậy từ trong ác mộng, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt máu me của Tiểu Hồng trước mắt. Tiểu Hồng móc tròng mắt của mình ra chơi đùa, Tô Đồng đột nhiên trợn mắt, Tiểu Hồng liền dùng đôi mắt không có tròng nhìn cô.
Cảnh này thực sự quá kinh dị.
Một người một quỷ mặt đối mặt.
“A!”
Tô Đồng hét lên, lôi gối trên đầu ném tới.
Chiếc gối xuyên qua thân thể Tiểu Hồng, rơi xuống mặt đất. Tô Đồng lấy lại tinh thần, vỗ vỗ ngực.
“A!”
Tay Minh Thù đang chống trên bàn bị trượt ra, cô ngẩng đầu: “Tôi nói này cô Tô Đồng, cô thét một tiếng là đủ rồi, thét nữa sẽ thành nghiện đó! Ngươi hù dọa cô ấy làm cái gì, xuống đây.”
Câu sau nói với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nhanh chóng trốn ở phía sau Tô Đồng, cảnh giác nhìn Minh Thù. Tô Đồng mặt trắng bệch, một người một quỷ ôm nhau.
Minh Thù: “…”
Cô quay đầu lại, chỉ thấy có thứ gì kỳ quái đang ngồi trên cửa số, vừa giống người vừa giống con vật, xung quanh cái bóng đó toàn phát ra âm khí.
Càng kỳ lạ hơn, thứ âm khí kia chỉ có thể nhìn được, lại không cảm nhận được.
Cái bóng dần kéo dài ra, một đôi chân dài từ từ lộ diện, tiếp theo là thân áo, cánh tay…
Cái bóng dài đó dần dần lộ diện thành một dáng người. Luồng âm khí kia chui vào trong cơ thể hắn, biết mất không thấy tăm hơi.
Người đàn ông ngâm mình dưới ánh trăng, trong đôi mắt đen thẫm mơ hồ lộ ra nỗi u buồn và sự cổ quái. Hắn vừa xuất hiện, không khí xung quanh dường như cô đọng lại khiến người ta không tự chủ được ngừng thở.
“An Ca, tìm ta làm gì?” Khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ lo lắng nhưng trong giọng nói không chút khách sáo này rất thân quen, dường như đã gọi tên cô vô số lần.
“Ông già đó kêu ngươi đến đây?”
“Linh Yển?” Minh Thù ngước mắt không kiêng kỵ, quan sát hắn.
Người đàn ông này có chút kỳ quái nha.
Không giống quỷ, cũng không giống người.
Ánh mắt của hắn nhìn Tô Đồng đang nằm trên giường, lập tức nói với Minh Thù: “Người này nhìn qua có vẻ rất ngon, ngươi có muốn hiến tế cho ta không?”
Minh Thù mỉm cười đưa tay ra dấu mời.
Tô Đồng trợn to mắt, cầm chăn đắp trước ngực, lạnh run.
Hiến tế là gì?
“Cô run rẩy cái gì?” Tô Đồng nhìn Tiểu Hồng đang ghì chặt mình, người bị hiến tế là tôi mà?
“Người đàn ông này thật đáng sợ.” Tiểu Hồng run run.
Tô Đồng cũng thấy được cảm giác khí thế người đàn ông kia mang lại rất không thoải mái, thế nhưng nhìn bên kia Minh Thù cười rất thong dong, hình như không cảm nhận được khiến cô còn sợ hơn.
Cô ấy thật sự muốn bị hiến tế sao, với tình hình này thì đến cơ hội kêu cứu cũng không có.
Linh Yển đột nhiên giận tái mặt: “Làm như vậy để cho ta trở về, các người thật biết tính toán.”
“Không phải ngươi muốn ăn sao?” Trẫm để cho ngươi ăn, ngươi còn muốn sao nữa.
Linh Yển lạnh lùng nhìn Minh Thù, liên tục cười nhạt: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Minh Thù chống cằm: “Nghe nói gần đây ngươi đang bãi công?”
Linh Yển cười: “Ta bãi công hay không liên quan gì tới ngươi.”
Minh Thù mỉm cười: “Dẫn hồn giả là do ta quản.”
Linh Yển híp mắt lại, tâm tình của hắn khá hơn một chút: “Ta lại quên mất. Song ngươi cũng đừng quên, ta cũng không phải là dẫn hồn giả.”
Minh Thù cuối cùng cũng nhớ tới hắn ta là ai.
Theo truyền thuyết, nhân gian có mười tám tầng địa ngục nhưng bọn họ không biết phía dưới tầng địa ngục thứ mười tám, còn có tầng mười chín.
Linh Yển chính là từ tầng mười chín đi ra.
Nhưng sau khi hắn ra ngoài cũng không làm gì, chỉ loanh quanh ở địa phủ khiến cho các tiểu quỷ kêu sợ hãi liên tục, rồi vào điện Diêm Vương.
Sau đó không biết đạt được thỏa thuận giao dịch ngầm gì đó với Diêm Vương liền được đưa đến nhân gian.
Hèn gì cái tên này lại tạp nham như vậy. Ký ức của An Ca rất mờ nhạt, chủ yếu là sau khi hắn bò ra từ tầng địa ngục thứ mười chín, thật sự không làm qua việc gì nên mọi người đều không nhớ tới hắn.
“Diêm Vương và ngươi có ba điều giao ước, ngươi đã quên?”
Giao ước thứ nhất, không được gây hại đến loài người. Những sinh linh còn lại, không được phạm lỗi, cũng không thể gây thương tổn.
Giao ước thứ hai, làm tốt công tác dẫn hồn giả, nếu không không thể ở lại nhân gian.
Giao ước thứ ba, bảo mật.
Điều thứ ba chính là giao dịch ngầm gì đó của Linh Yển và Diêm Vương, ngoại trừ đương sự, ai cũng không biết họ đã giao ước gì.
Sắc mặt Linh Yển lại trầm xuống, hốc mắt sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Chỉ là muốn ngươi hoàn thành chức trách công việc của bản thân.” Minh Thù buông tay.
“Nếu không... ta cũng không biết Diêm Vương có thể gọi ngươi trở về không.”
Tên này dường như không thích địa phủ.
Linh Yển yên lặng nhìn cô, cười lạnh phất tay áo rời đi.
Hắn ở nhân gian lâu như vậy, các dẫn hồn giả trước đều không dám cáo trạng, lần này lại có người dám cáo trạng hắn.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Linh Yển.]
Minh Thù: “…”
Sớm không chuyển, muộn không chuyển, người vừa đi, ngươi chuyển… cái rắm!
Hài Hòa Hiệu chính là kẻ ngốc.
[…] Sao hệ thống lại không có chức năng trừ tích điểm của ký chủ vì dám nhục mạ hệ thống nhỉ? Không sao, thả tiểu yêu tinh đánh cho ký chủ tỉnh táo một chút.
Minh Thù: “…”
Có thể xin đổi hệ thống không?
Cái hệ thống này dám thả tiểu yêu tinh đánh nhau với ký chủ!