Vừa rồi người thú bị đánh ngất xỉu đã có một chút tỉnh táo, lúc này đang run lẩy bẩy đi theo phía sau thủ lĩnh mới nhậm chức.
Minh Thù nhìn qua hoàn cảnh, có chút nghẹn ngào.
Bộ tộc Khổng Tước nằm ở trong một sơn cốc, sơn cốc không coi là lớn, bốn phía có thực vật do chính tộc nhân trồng trọt có được.
Minh Thù thuận tay hái một quả trái cây, suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng.
Đây là thế giới người thú...
Trẫm ở thế giới này chỉ có thể ăn chay sao!
Người thú thường nói đến việc cá lớn nuốt cá bé.
Người thú sau khi chết đi chính là hình thú, cho nên ăn người thú là một chuyện rất bình thường.
Bọn họ không phải ăn thịt người, mà là động vật.
Thế nhưng...
Minh Thù ngẫm lại thấy buồn nôn.
Cô lại hái hai quả trái cây.
Cái này là thứ gì, chua chua chát chát...
Người thú vừa rồi bị Minh Thù đánh ngất xỉu đã hơi tỉnh táo lại, Nhĩ Du và Hồ Cửu bị vứt ở bên ngoài đất trống.
Tộc nhân nhìn Minh Thù sắp hái trụi quả một cái cây.
“Dao... Thủ... Thủ lĩnh...” Một tộc nhân nhỏ hơn người thú bị đẩy ra, dập đầu lắp bắp nói: “Thủ lĩnh... Nhĩ Du xử trí như thế nào?”
Bọn họ lúc này lạnh run, sợ thanh đại khảm đao trong tay Minh Thù kia.
Thật đáng sợ...
Cho tới bây giờ chưa thấy qua thứ lợi hại như vậy.
Huống gì lúc này lên chức vẫn là Dao Lạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, người này chẳng có chút sức chiến đấu nào.
Nhưng vừa rồi...
Nghĩ đến cảnh mới vừa rồi bị treo lên đánh, các tộc nhân run lên cầm cập
Minh Thù ngồi vào ghế mây đan, đem đại khảm đao hướng trước mặt đâm một cái: “Tìm một bộ tộc tặng đi.”
Tộc nhân: “...”
Trước kia Nhĩ Du muốn đem cô đưa đi, hiện tại cô đang trả thù sao?
Nói là tặng thực ra cũng không phải, mà là một loại trao đổi giữa các bộ tộc.
Thứ Nhĩ Du cần chính là vật tư và việc trao đổi nguyên chủ.
Người thú bộ tộc Khổng Tước xinh đẹp cũng xinh đẹp thật, nhưng sức chiến đấu xếp hạng chót.
Đặc biệt hai năm qua, bộ tộc Khổng Tước sinh ra giống cái càng ngày càng ít, không có biện pháp dùng phương thức “liên kết bằng hôn nhân”, để đạt được mối quan hệ hợp tác với các bộ tộc khác, bộ tộc Khổng Tước kỳ thực rất vất vả.
“...” Người thú nhỏ nhìn đại khảm đao hiện lên ánh sáng: "Hồ Cửu kia... làm sao bây giờ?"
Minh Thù chống cằm: “Trước tiên giam giữ lại!”
Đợi phiếu đổi đồ ăn vặt khá một chút, trẫm lại đi đánh cô ta.
Người thú nhỏ đáp một tiếng.
Các người thú liền khôi phục lại, biết được thay đổi thủ lĩnh, những người thú theo Nhĩ Du không phục chạy vào tìm Minh Thù tính sổ.
Kết quả đã bị thủ lĩnh ném văng ra.
Người thú còn lại nhao nhao khuyên bọn họ, tạm thời đừng tìm thủ lĩnh mới gây gỗ, bọn họ đánh không thắng.
Mặc dù rất muốn thừa nhận sự thật này...
Thế nhưng các người thú chỉ có thể tạm thời uất ức bị Minh Thù thống lĩnh.
-
Làm ầm ĩ thật lâu bộ tộc mới dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người không dám tìm đến Minh Thù.
Nhưng vào lúc này...
“Dao Lạc ngươi đã làm gì vậy!” Cô gái xông vào, giọng thánh thót quát lớn: “Ngươi đã làm gì với anh trai ta? Ngươi vì sao lại ngồi ở chỗ này, ngươi xuống đây cho ta!”
Nhĩ Nhã.
Em gái ruột của Nhĩ Du.
Bình thường cũng không thiếu phần ức hiếp nguyên chủ.
Nguyên chủ trước đây chạy trốn bị bắt trở về, cũng có công lao của Nhĩ Nhã.
Có tộc nhân vội vươn tay ngăn cô ta lại: “Nhĩ Nhã, đừng kích động.”
Nhĩ Nhã vừa muốn nhào về phía Minh Thù, vừa lớn tiếng ồn ào: “Bỏ ta ra, cô ta đem anh trai trói ở bên ngoài, mọi người ngăn ta làm cái gì, bắt cô ta lại...”
Nhĩ Nhã lúc trước đi ra ngoài, không ở trong bộ lạc.
Trở về liền thấy anh trai cô ta bị trói ở bên ngoài trên đất trống.
Cô muốn thả anh trai xuống lại bị tộc nhân ngăn lại.
Nhĩ Nhã là giống cái, lại là em gái Nhĩ Du, trong bộ tộc cơ bản không ai dám đối nghịch cùng cô.
Lúc này bị tộc nhân cản lại, Nhĩ Nhã tính khí thô bạo chớp mắt bộc phát.
Tộc nhân rất bất đắc dĩ, chỉ có thể nói cho cho cô ta tình huống bây giờ, kết quả nghe được phân nửa Nhĩ Nhã đã chạy đến chỗ Minh Thù.
“Tại sao phải thả hắn.” Minh Thù nói: “Đó không phải là tự tìm phiền phức cho ta sao.”
Nhĩ Nhã trợn lên giận dữ nhìn Minh Thù: “Ngươi điên rồi!”
“Tạm thời chưa.” Minh Thù cho vào miệng vài quả trái cây: “Không đủ ngươi tiếp tục nói đi, ta cũng không biết có thể hay không.”
Nhĩ Nhã: “...”
“Ngươi dựa vào cái gì trói anh trai ta, anh trai ta mới là thủ lĩnh.”
“Hắn bây giờ không phải rồi.” Minh Thù lắc chân: “Không ai nói cho ngươi biết, ta tạo phản làm thủ lĩnh hiện tại rồi sao?”
Nhĩ Nhã trợn to mắt.
Làm sao có thể!
Dao Lạc?
Cô ta nhìn thấy anh trai thì nhấc chân không nổi, làm sao có thể biết tạo phản? Cô ta bình thường mặc dù có chút chướng mắt, cảm thấy cô ta không hề có một chút quan hệ cùng bọn họ, nhưng phải cùng cô ta ăn chung ngồi chung.
Thế nhưng cũng biết cô ta có tính tình ra sao, tuyệt đối không có năng lực làm ra loại chuyện này.
Thế nhưng anh trai đúng thật bị trói ở bên ngoài...
Nhĩ Nhã đầu óc hơi rối loạn.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tộc nhân làm sao không ngăn cản cô ta.
Cô nhìn phía tộc nhân đuổi tới, đang muốn phát hỏa: “Mọi người... Ư ư ư...”
“Nhĩ Nhã.” Các tộc nhân ba chân bốn cẳng kéo cô ta, thậm chí trực tiếp che miệng của cô ta.
Vẫn không quên cam đoan với Minh Thù: “Thủ lĩnh, chúng tôi sẽ trông coi Nhĩ Nhã, sẽ không để cho cô ta làm loạn.”
Vài người thú dè dặt nhìn Minh Thù.
Nhĩ Nhã là em gái Nhĩ Du.
Theo lý thuyết...
Khẳng định không thể lưu lại.
Minh Thù chỉ là cười sâu kín: “Vậy trông coi cho thật kỹ.”
Không có giá trị thù hận, không chơi đùa cùng với cô ta.
“Vâng...”
Nhĩ Nhã bị tộc nhân mang ra ngoài, mãi đến khi nhìn không thấy Minh Thù, bọn họ mới buông Nhĩ Nhã ra.
“Phụt... Mọi người đem ta kéo ra ngoài làm gì, Dao Lạc dựa vào cái gì làm thủ lĩnh, anh trai của ta...”
“Nhĩ Nhã.” Một người thú trong đó hơi có chút tuổi thấp giọng nói: “Ngươi chưa biết rõ ràng tình hình sao?”
“Mọi người giúp đỡ cô ta tạo phản.” Nhĩ Nhã nhìn hắn chằm chằm: “Cô ta có phải cho các ngươi cái gì tốt rồi hay không? Anh trai của ta bình thường đối đãi các ngươi không tệ, mọi người lại làm ra loại chuyện này!”
Tộc nhân: “...”
“Không phải chúng tôi giúp đỡ cô ta, là chúng tôi đánh không lại.”
“Đánh không lại? Sao lại đánh không lại, không phải có thú linh thảo sao, cho cô ta dùng đi! Cô ta bình thường ngay cả ta đều đánh không lại, mọi người nhiều người như vậy, sao lại có thể đánh không lại.” Nhĩ Nhã kích động: “Không được, ta phải đi cứu anh trai của ta.”
Người thú ngăn cô lại: “Nhĩ Nhã, vừa rồi nếu như không phải động tác chúng tôi nhanh, ngươi bây giờ đã giống như anh trai của ngươi vậy!”
Nhĩ Nhã tính khí kiêu ngạo, táo bạo lại kích động, nhưng chỉ số thông minh xác thực không cao.
“Dao Lạc có chút không đúng, tạm thời không nên làm bừa.” Người thú lại nói: “Nếu không... đừng nói cứu anh trai ngươi, an toàn của chúng ta cũng có vấn đề.”
Trước đây Dao Lạc có bộ dạng gì, bọn họ đều biết.
Ngày hôm nay đột nhiên lợi hại như vậy...
Trên tay còn cầm vũ khí kỳ quái biết sáng lên...
Mọi người sắc mặt nặng nề.
Hướng phía Nhĩ Du nhìn sang.
Lúc này ánh nắng chân trời chỉ còn le lói, trời đất cũng tối dần, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng đen bên kia.
Nhĩ Nhã bị tộc nhân khuyên ngăn.
Nhưng phải đi xem Nhĩ Du, vì Minh Thù không có mệnh lệnh đặc biệt gì, các người thú cũng không phải rất phục cô, Nhĩ Nhã muốn xem Nhĩ Du bọn họ nhắm một mắt mở một mắt là được.
Nhĩ Du bị trói ngâm thú linh thảo trên người, nhìn qua có chút suy yếu.
“Anh... Anh sao rồi?”
“Em đi xem a Cửu đi.” Nhĩ Du nói.
Nhĩ Nhã biểu cảm không kiên nhẫn: “Cô ta có gì để xem, anh nghe một chút, âm thanh kia nghe như cô ta lại động dục, chưa thấy qua cô ta như vậy...”