Minh Thù còn chưa hiểu những lời này của hắn là ý gì, Nhiếp trang chủ đã nghiêm mặt:
"Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo, ngươi hãy an phận một chút nếu không thì đừng trách ta không khách khí."
Nhiếp trang chủ buông lời ngoan độc rồi lập tức xoay người đi.
"Nhiếp trang chủ, chuyện hai mươi năm trước, không phải là ngươi biết gì chứ?"
Giọng nói phía sau làm Nhiếp trang chủ dừng bước, ba giây sau, Nhiếp trang chủ lạnh nhạt phủ nhận: "Không biết."
Minh Thù nhìn bóng lưng rời đi của Nhiếp trang chủ, khóe miệng cong lên một độ cong đẹp mắt: "Chắc hẳn là biết nhỉ."
"Ngươi muốn điều tra chuyện gì của hai mươi năm trước?"
Hơi thở lạnh băng từ bên cạnh truyền đến.
"Sao ngươi không khác gì âm hồn bất tán thế?"
Lão tử là âm hồn bất tán theo ngươi, hù chết ngươi!
Hừ!
"Mộ giáo chủ nói chuyện đàng hoàng một chút, thì ta nói cho ngươi biết một việc."
Phong Bắc ghét bỏ nhìn Minh Thù nói.
"Khi đó ngươi còn tè dầm, làm sao biết cái gì mà nói?"
Nhìn thấy hắn nàng vô cùng khó chịu.
Phong Bắc: "..."
Hai mươi năm trước hắn đã bốn tuổi, làm sao có thể còn tè dầm.
"Tuy rằng ta còn nhỏ nhưng trong Thất Tinh Điện không ít sách, chuyện xảy ra trước đây ít nhiều gì ta cũng biết một ít. Mộ giáo chủ, ngươi muốn biết không?"
Minh Thù mỉm cười: "Ta muốn biết lúc còn bé, rốt cuộc ngươi có tè ra quần hay không."
"Ngươi mới..."
Bình tĩnh, không thể mắng nàng.
Phong Bắc nhìn ánh mắt Minh Thù, trong lòng có hơi sợ hãi.
Nữ nhân đối diện cười chậm rãi, nhưng trong lòng Phong Bắc vô cùng lo lắng, có sự... Quái lạ và chột dạ không nói rõ.
Hắn ổn định tinh thần, công lược đối tượng kỳ quái một chút cũng không sao cả, còn chuyện kỳ lạ nào mà hắn chưa gặp qua.
"Mộ giáo chủ thật sự không muốn biết?"
"Trên đời không có bữa cơm miễn phí, ngươi muốn lấy cái gì từ ta?"
Đồ ăn vặt của trẫm, ai cũng đừng hòng giành.
"Ngũ Tuyệt Bảo Điển và ngươi, ta đều muốn hết."
"Ta?"
Minh Thù còn tưởng lần này hắn không phải đến công lược mình: "Phong điện chủ muốn ta làm cái gì?"
"Mộ giáo chủ nghĩ ngươi có thể làm cái gì?"
"Ta rất lợi hại, xưng bá giang hồ cũng không thành vấn đề."
Xưng bá giang hồ là có thể chiếm lấy toàn bộ đồ ăn vặt giang hồ, thực ra hành động này cũng tính là... Mạnh nhất.
[Ký chủ, bình tĩnh một chút, xưng bá giang hồ đó là việc của nam chính và nữ chính, cô đừng xằng bậy.]
Vì đồ ăn vặt mà xưng bá giang hồ, Hài Hòa Hiệu mới thấy lần đầu tiên.
Mục tiêu cuối cùng của nhân vật phản diện, chẳng lẽ không phải là xưng bá giang hồ gì đó sao?
[Cũng không phải tất cả nhân vật phản diện đều muốn xưng bá giang hồ, ký chủ cô không cần như vậy.]
Nhân vật phản diện không muốn xưng bá giang hồ, thì không phải nhân vật phản diện tốt.
Vì đồ ăn vặt!
Trẫm có thể!
[...]
Ký chủ nhìn Hài Hòa Hiệu, sau đó bình tĩnh một chút.
Trong đầu Minh Thù bắt đầu truyền tin yêu tinh đánh nhau các kiểu, quả nhiên Minh Thù bình tĩnh không ít.
Hài Hòa Hiệu ngăn chặn trở nên yên tĩnh, cả thế giới đều hài hòa.
"Dựa vào đám giáo chúng kia sao?"
Phong Bắc không nhịn được châm chọc, dựa vào đám giáo chúng không đáng tin cậy kia, nàng có thể xưng bá giang hồ?
Khí thế ăn nói xằng bậy này lão tử thực sự bái phục.
"Giáo chúng làm sao? Lần trước cũng là treo những người kia lên đánh."
Cần giáo chúng làm gì, trẫm làm một mình cũng được.
"Những người lần trước đến không mang theo nhiều đệ tử tinh anh, ngươi cho rằng mấy trưởng lão đại môn phái dễ đối phó à?"
Đánh mấy tên lâu la đã cho rằng bản thân vô địch, cũng không biết ai cho nàng tự tin này.
"Ta có thể đối phó hay không, cũng không liên quan gì đến Phong điện chủ?"
Minh Thù nâng cằm.
"Ta chỉ là nhắc nhở Mộ giáo chủ, đừng mơ mấy việc không thiết thực."
Lão tử chưa từng nghĩ tới xưng bá giang hồ, ngươi lại muốn xưng bá giang hồ.
[Cửu thiếu, nàng là Boss phản diện, ý tưởng này hoàn toàn không có vấn đề.] Hệ thống yếu ớt nhắc nhở.
Phong Bắc cứng họng.
Hình như rất đúng, hắn lại không có gì phản bác.
Chẳng lẽ lão tử phải giúp nàng xưng bá giang hồ?
Không nên tự nhảy vào hố như vậy!
"Phong điện chủ có thật sự là muốn cả ta và Ngũ Tuyệt Bảo Điển không?"
"Nếu không, ngươi nghĩ hiện giờ ta ở chỗ này làm gì?"
Lão tử là thiên tài bận trăm công nghìn việc.
"Chuyện không thiết thực ngươi cũng dám, vì sao ta không thể?"
Muốn cả Ngũ Tuyệt Bảo Điển và trẫm, sao hắn không lên trời luôn đi!
Phong Bắc bị chặn họng không nói được gì, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, nếu như có thể lão tử chỉ muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, hoàn toàn không muốn tên bệnh thần kinh như ngươi.
Hắn cũng không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào, hắn và đối tượng công lược giành Ngũ Tuyệt Bảo Điển, vậy thì công lược thế nào!
Giải pháp duy nhất chính là hắn công lược nàng trước, sau đó dụ dỗ nàng đưa Ngũ Tuyệt Bảo Điển cho mình.
Phong Bắc đánh giá tính khả thi của biện pháp này, chỉ có hai mươi phần trăm.
"Nếu như ta và Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ có thể chọn một, ngươi chọn cái gì?"
Ý niệm trong đầu Phong Bắc bị câu hỏi của Minh Thù đánh bay, hắn không hề nghĩ ngợi thốt ra:
"Đương nhiên là Ngũ Tuyệt... Thần Giáo giáo chủ."
Chọn ngươi, lão tử xui xẻo đổ máu tám đời.
"Ngươi ngập ngừng cái gì?"
Tên yêu tinh này tuyệt đối là muốn chọn Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
"Nói lắp không được sao?" Phong Bắc hùng hồn.
"..."
Không biết xấu hổ.
"Phong điện chủ nói lắp thật thú vị, ta thấy ngươi đừng nói chuyện thì tốt hơn miễn lây cho người khác."
"Ngươi nhất định phải nói như vậy với ta sao?"
"Trước đây, ta không phải nói chuyện với ngươi như vậy sao?"
"Ngươi nghe không hiểu ý ta sao?"
Phong Bắc nghiến răng: "Ta thích ngươi, ngươi nghe không hiểu sao?"
"Người thích ta nhiều lắm, không chỉ có mình ngươi hãy tiếp tục kiên trì!"
Kiên trì cái đầu nhà ngươi!
Ngoại trừ lão tử, còn ai có thể thích ngươi?
Nhưng đó là vì nhiệm vụ mới thích.
Lão tử đây một chút cũng không thích ngươi.
Phong Bắc vốn muốn hỏi rõ rốt cuộc Minh Thù muốn điều tra chuyện gì, nhưng bị nàng dỗi thành cái dạng này, hắn không muốn nói chuyện chỉ muốn yên tĩnh.
Phong Bắc rời đi không bao lâu thì Bán Nguyệt sơn trang nghênh đón một nhóm lớn, làm toàn bộ Bán Nguyệt sơn trang toàn là người.
Minh Thù ăn Hoa quế cao mang từ phòng bếp tới, không cần Nhiếp trang chủ phái người mời, nàng tự mình tới.
Vốn hiện trường đang tranh cãi ầm ĩ, nhưng nàng vừa xuất hiện bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Minh Thù đang cầm Hoa quế cao, trông như minh tinh đi thảm đỏ, đi qua lối đi do đoàn người tạo nên mỉm cười chào hỏi:
"Chào mọi người."
Ngay chính giữa đại đường, Nhiếp trang chủ và một đại thúc râu ria xồm xoàm đang ngồi đó.
Những người còn lại đứng hai bên, không ngồi xuống.
Tuy rằng lúc này chưa phải cấp bậc chưởng môn gì đó, nhưng có sự xuất hiện của môn phái khá mạnh.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Minh Thù. Mọi người nhìn nàng đi tới, đối mặt nhiều người như vậy cũng không chút luống cuống sợ hãi.
Trên mặt có ý cười nhạt, ánh mắt ôn hòa giống như hoa đào bay đầy trời, lả tả rơi xuống mặt hồ.
Minh Thù đi sang bên cạnh, người bên kia hoảng hốt đồng thời đề phòng nàng.
"Không cần khẩn trương, không đánh ngươi đâu ta chỉ đến lấy ghế."
Minh Thù mỉm cười với người nọ, tay lôi cái ghế sau lưng hắn kéo xẹt xẹt đến chính giữa, động tác không hề dịu dàng một chút nào.
"Ngươi là ai?"
Minh Thù ngồi xuống, tay cầm Hoa quế cao tư thế bàn chuyện phiếm. Nàng nhìn đại thúc râu ria xồm xoàm kia, giọng nói tùy tiện hỏi: "Trước đây chưa thấy qua, nếu không các ngươi tự giới thiệu nhé?"