Nửa người Lương Thần ngả ra ngoài lan can, gió sông vỗ lên mặt hắn, kiểu tóc sớm đã rối tinh rối mù. Hắn giữ thật chặt người đang ấn hắn lên lan can.
Mười lăm phút trước, hắn dừng xe ở đây.
Quanh đây rất ít người qua lại, giờ lại sắp trưa, càng ít người. Hắn vốn cho rằng mình là đàn ông, Ôn Ý không mang theo vệ sĩ, muốn giải quyết cô chắc cũng không khó gì.
Không thể ngờ rằng cô gái này chẳng những nhìn thấu tất cả ý đồ của hắn, xuống xe liền đánh hắn một trận.
Bây giờ còn ấn hắn lên lan can.
[Ký chủ có thể ném hắn xuống.] Hài Hòa Hiệu làm hết trách nhiệm, xúi Minh Thù.
“Chết chìm thì tính lên ai?” Hài Hòa Hiệu không thể yên phận một chút sao.
[Hắn biết bơi.] Hài Hòa Hiệu đã chuẩn bị từ lâu. [Không chết đuối được.]
“Hàng ở đâu?” Minh Thù lười để ý Hài Hòa Hiệu, trực tiếp hỏi Lương Thần:
“Thứ đêm qua anh đã lấy từ chỗ Quý Việt An, ở đâu?”
Lương Thần cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tiếng nước chảy bên dưới tựa như tiếng dã thú rít gào, sẽ đợi hắn ngã xuống rồi nuốt chửng hắn.
Thứ hôm qua hắn lấy đi đương nhiên là sợi dây chuyền kia. Kiếp trước lúc hắn sắp chết mới biết được bí mật này. Sau khi sống lại, hắn vẫn muốn đến trước một bước lấy đi nhưng hắn không biết Quý Việt An mua ở đâu, chỉ có thể đoạt từ tay hắn.
Lẽ nào Ôn Ý đã biết rồi?
Không thể nào…
Lẽ nào chỉ vì hắn lấy đi sợi dây chuyền, cô muốn giúp Quý Việt An lấy về?
Ừ… Chỉ có khả năng này, dù sao tương lai cô cũng là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh Quý Việt An.
Lương Thần lắc đầu không thừa nhận: “Tôi chưa lấy được gì thì cô đã vào, tôi không biết thứ cô nói là gì.”
Minh Thù tự tay cởi áo Lương Thần, từng thứ rơi xuống nước.
“Cô làm gì vậy, dừng tay! Cô, kẻ điên này, dừng tay cho tôi, tôi thực sự không cầm.” Lương Thần giãy giụa cật lực. Cơ thể bắt đầu đung đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Lương thiếu, khuyên anh một câu. Không muốn bị tôi tung lên trang nhất thì tốt nhất hãy đưa đồ cho tôi.” Minh Thù híp mắt cười, ném chiếc áo cuối cùng trên người hắn xuống nước.
Kế tiếp chính là quần.
Lương Thần cảm giác tay Minh Thù đã bắt đầu cởi quần hắn. Tức giận và nhục nhã xông lên đầu, mặt hắn đỏ bừng lên.
Rì rào rì rào…
Ngay lúc Lương Thần sắp bị lột quần, một bóng người từ trên sườn dốc vọt xuống. Tiếp theo có thêm mấy người nữa, tiếng súng tức thì vang lên.
Pằng pằng pằng…
Viên đạn bắn trúng xe của Lương Thần, âm thanh chói tai đan xen cùng tiếng nước sông chảy xiết.
Kẻ lao xuống trước tiên đã núp bên xe, đang thở dốc. Kẻ lao xuống sau đứng ở bên còn lại của chiếc xe giơ súng, kỳ lạ nhìn hình ảnh trẻ em không nên nhìn bên bờ sông.
Chơi trò gì vậy?
Hiếp “râm”?
Hiếp “râm” giữa ban ngày ban mặt?
Một nửa quần của Lương Thần tuột xuống, lúc này đang ở “ngã ba”, mà quần áo Minh Thù lại ngay ngắn. Mọi người chỉ liếc nhẹ cũng có thể biết chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ nhìn nhau, cảnh giác nhìn cô và Lương Thần, chuyển sang tư thế phòng thủ từng bước vây quanh chiếc xe.
Minh Thù thả Lương Thần ra, chắn trước người mình. Tiếng lên nòng vang lên ở bên kia, bầu không khí căng thẳng, toàn thân Lương Thần lạnh run.
Minh Thù nhìn người bên đó: “Lương thiếu gia, nhìn thấy người bên kia không? Anh còn không nói cho tôi biết, tôi sẽ kích động bọn chúng, sau đó phải phiền anh làm bia đỡ đạn cho tôi.”
Lương Thần nhìn kẻ cứ nhất nhất dựa vào xe kia. Hắn cúi thấp đầu, khắp người đều là máu, trên đất đã đọng lại thành vũng nhỏ. Ban nãy còn thở dốc, giờ lại không nghe thấy gì nữa.
“Cô điên rồi!” Lương Thần nghiến răng nói ra mấy chữ, mấy người đó nhìn qua đã biết là kẻ liều mạng.
“Này, người anh em bên kia, giúp tôi nổ hai phát súng. Đừng bắn chết, nhắm vào tay và chân mà bắn.” Minh Thù không hề chậm trễ, cao giọng gọi.
Lương Thần: “…”
Sát thủ đối diện: “…” Gặp quỷ rồi! Cô coi bọn chúng là gì chứ!
Đối phương hiển nhiên cũng không có ý định để họ đi, có kẻ đã giơ súng lên chuẩn bị giết họ.
Hai chân Lương Thần run lên, vội vàng mở miệng: “Trong xe, đồ ở trong xe.”
“Nếu anh dám lừa tôi, lần sau gặp lại tôi cũng không biết nên chiêu đãi anh thế nào.” Minh Thù đẩy Lương Thần sang một bên, lăn người trên đất nhanh chóng đến trước xe, không nhìn kẻ đang tựa vào xe kia, kéo cửa xe ra.
Pằng…
Rào rào…
Kính xe bị đạn bắn nát, Minh Thù cong lưng như mèo, nhanh chóng khởi động xe đạp ga xông ra.
Có người muốn cản cô, viên đạn xuyên qua kính chắn gió. Minh Thù cúi xuống tay lái, lao thẳng về phía trước.
Tiếng súng liên tiếp vang lên phía sau, không từ bỏ. Minh Thù móc điện thoại di động ra gọi cho Lục Mao.
“Alo, đại tiểu thư, cô ở đâu thế? Sao lại có âm thanh lớn như vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Không sao, tôi ở sân tập, lát nữa về. Chuẩn bị cơm tối đi.”
Minh Thù cúp điện thoại: “Lấy súng ra, nếu không tôi bắn thì chết cả lũ.”
Sau ba giây đấu súng với cô, phía sau vang lên tiếng thở hổn hển.
Minh Thù quay đầu liếc nhìn, cười gằn một tiếng. Đằng sau không biết chui đâu ra một chiếc mô-tô theo sát cô nhưng vì sắp đến nơi có người, chúng không nổ súng.
Minh Thù gọi điện lần nữa nhưng súng lại tiếp tục bắn tới.
“Anh yêu, xem tình cảnh bây giờ của chúng ta, anh muốn chết nhưng tôi thì không, hay là anh có thể làm đại pháo cho tôi để tôi nã chúng?” Lời nói Minh Thù không nhanh, thậm chí mang ý cười.
Minh Thù cũng mặc kệ hắn có nổ súng hay không, trực tiếp gọi Lục Mao: “Mở định vị, tôi bị người đuổi, phái mười đến mười lăm người tiếp ứng, có vũ khí.”
Lục Mao ở bên kia hô to một trận, tiếp theo là âm thanh rối như tơ vò. Dù Minh Thù không dẫn theo vệ sĩ nhưng vệ sĩ cũng không cách cô quá xa. Minh Thù nói ra khoảng cách liền thấy có xe xông tới trước mặt.
Thời điểm xe sượt qua, người bên trong ném vũ khí về phía Minh Thù.
Minh Thù đưa súng cho người phía sau: “Trong súng có đạn, hoan nghênh nổ súng bất cứ lúc nào, mở hai đường thoát.”
Ném khẩu súng của cô đi, người phía sau không nhận súng từ tay Minh Thù mà dựa phía sau thở dốc.
Đằng sau có tiếng giao chiến nhưng tốc độ Minh Thù rất nhanh, âm thanh dần biến mất.
“Chú ý an toàn, đừng phí mạng, tìm cơ hội rút lui.” Minh Thù nói với Lục Mao bên kia.
“Được.” Lục Mao đáp một tiếng, chắc là dặn dò vài câu rồi quay lại nói với Minh Thù:
“Đại tiểu thư, cô chạy về hướng đường Hồng Tinh, tôi qua đón cô.”
Đường Hồng Tinh gần cô nhất, lại ít người đi đường. Sau khi Minh Thù lái lên đường lớn, còn có một chủ xe hành lễ với cô.
Minh Thù cười đáp lại, tăng tốc chạy đến đường Hồng Tinh.
Lục Mao nhìn thấy mục tiêu màu xanh nổi bật từ xa. Minh Thù lái xe qua, Lục Mao dẫn theo vài người lập tức chạy đến: “Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không phải nhắm vào tôi, không sao.” Minh Thù không xuống xe ngay mà lật tung một hồi trong xe, cuối cùng lấy ra một sợi dây chuyền trong góc, cô nhét vào túi rồi xuống xe.