Trong tiếng súng nổ ra liên tiếp, những chiếc xe mạnh mẽ đè lên những đống vụn vặt trên đường mà chạy, rồi rẽ sang một con đường lớn rộng rãi hơn.
Zombie phía sau gầm gừ đuổi theo.
"Đừng lãng phí đạn."
"Biết rồi."
Tiếng súng phía sau ngưng lại, ba chiếc xe nhanh chóng phóng vụt qua, biến mất trong bóng tối nơi cuối đường.
Đoàn người chính là mấy người nhóm Minh Thù.
Tiểu đội của Phàn đội trưởng gồm bốn người, thêm cô và Ninh Nhạc nữa là nhóm sáu người.
Minh Thù tự đi xe của mình, phía đội trưởng Phàn có hai chiếc thì Ninh Nhạc và Phàn đội trưởng một xe, còn lại ba người khác cùng đi một xe.
Buổi tối zombie yếu ớt, chậm chạp hơn ban ngày nhiều. Nguyên nhân không rõ là do quang hợp hay là vì những nguyên nhân khác nữa.
Ban đầu, bọn họ sắp xếp để Minh Thù đi giữa, nhưng lúc sau không biết vì sao Minh Thù lại bị lùi lại phía sau. Khi gặp zombie không có thời gian điều chỉnh đội ngũ, nên lúc này xe Minh Thù lại đi sau cùng.
Minh Thù nhìn trong kính chiếu hậu tầng tầng lớp lớp thi thể, hơi phiền muộn thở dài:
"Mấy thứ này, khẳng định rất khó ăn."
Thú nhỏ ngã chổng vó trên ghế cạnh tay lái, đè lên đống đồ ăn vặt, rầm rì.
Chẳng lẽ, cứ đồ ăn ngon là ngươi sẽ ăn sao?
"Sau này có lẽ... Chúng ta thật sự sẽ phải ăn zombie."
Mạt thế chẳng đủ nguồn thức ăn cho cô.
Ta không ăn, muốn ăn thì ngươi đi mà ăn, ta không ăn mấy thứ buồn nôn đó.
Thú nhỏ yếu ớt từ chối.
Minh Thù liếc mắt nhìn nó: "Khi nào ngươi mới nói chuyện được đây?"
Mẹ nó, thú nhỏ cứ lẩm bẩm một mình, trông thật ngu xuẩn.
Thú nhỏ dùng móng vuốt, xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Ta làm sao biết lúc nào sẽ nói chuyện được chứ.
"Ôi, đây là lần đầu tiên ta thấy tiến hóa ngược đấy."
Lúc trước, còn thấy nó nói chuyện, bây giờ một lời cũng chẳng buồn nói.
Thú nhỏ tiếp tục rầm rì.
Làm sao mà có thể so sánh ta với thứ khác được chứ? Ta đây là độc nhất vô nhị đấy, hiểu không hả?
Minh Thù cong môi nở nụ cười, đột nhiên cua thật nhanh, lấy thú nhỏ ném nó đập vào cửa xe kêu "bụp" một tiếng.
Thú nhỏ: "..."
Thú nhỏ tuyệt vọng.
Xe phía trước giảm dần tốc độ, cuối cùng dừng lại.
Hình như có cái gì đó, ngăn cản ở phía trước.
Phàn đội trưởng xuống xe trước cảnh giác nhìn xung quanh, xác định an toàn phất tay bảo những người còn lại xuống xe.
Minh Thù nắm thú nhỏ đang giãy giụa cuộn thành một cục rồi nhét vào túi áo, mở cửa xuống xe. Để nó ở trong xe chỉ sợ nó lại ăn vụng.
Thú nhỏ: "..."
Muốn cắn chủ.
"Phía trước không đi qua được, có người làm nổ đường."
"Nổ lớn thật đấy."
Minh Thù lui về phía sau nhón chân lên nhìn, bên kia đường xuất hiện một cái hố, xe thật sự là không thể đi qua được.
Phàn đội trưởng liếc nhìn Minh Thù, rồi quay đầu hỏi Ninh Nhạc đang đứng dựa vào cửa xe:
"Có còn con đường nào có thể đi đến phố Chu Tước nữa không?"
"Đây là đường gần nhất, phía trước chính là phố Chu Tước rồi."
Ninh Nhạc lãnh đạm nói: "Tôi tìm được đường đi rồi, đi bộ qua đường tắt chỉ mất năm phút thôi. Phố Chu Tước là phố cổ, đường hẹp đi đường vòng sẽ mất thời gian."
Phố Chu Tước?
"Các người muốn đến phố Chu Tước sao?"
Phàn đội trưởng và những người còn lại đều nhìn Minh Thù, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc. Lúc lên đường, bọn họ đã nói sẽ đến phố Chu Tước, cô không để ý bọn họ nói gì sao?
"Người mà chúng tôi muốn tìm có thể đang ở phố Chu Tước."
Phàn đội trưởng hít một hơi thật sâu: "Nhưng cũng có thể là không có ở đó."
"Đừng làm mất thời gian thêm nữa, lát nữa zombie sẽ đến, trước tiên phải quyết định xem đi như thế nào đây?"
Phàn đội trưởng im lặng một lúc, rồi đề ra phương án:
"Trịnh Diệp, cậu ở lại đây đi, tìm lấy một chỗ bí mật. Những người còn lại theo tôi đi bộ qua."
Phàn đội trưởng nhìn Minh Thù, dường như hỏi cô có đi không.
Minh Thù cười lắc đầu
Phàn đội trưởng cũng không ép buộc cô. Để cô đi theo, chẳng qua là vì trong lúc quan trọng chiếc xe kia có thể ngăn cản zombie, tuy nhiên hiện tại là đi bộ qua bên đó nên xe cũng chẳng dùng được.
Minh Thù và người tên Trịnh Diệp kia cùng ở lại đây.
"Vậy, trước tiên, trước tiên hãy tìm một chỗ... Nấp đi thôi."
Trịnh Diệp có vẻ không biết cách giao tiếp, hơn nữa còn có chút nhát gan.
Minh Thù nhìn nhìn xung quanh: "Anh tự tìm chỗ nấp đi, tôi đi xung quanh xem thế nào."
"Nhưng mà..."
Minh Thù nhấc chân, đi ngay về phía siêu thị lớn gần đó.
Trịnh Diệp đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn theo Minh Thù đi vào.
Siêu thị đã bị cướp qua, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ. Minh Thù tìm một cái túi đeo sau lưng, lấy những thứ có thể ăn, bỏ vào trong đó.
Minh Thù đi thẳng một mạch đến hết siêu thị, đến cuối cùng có cánh cửa. Trên cửa dán hai chữ nhà kho, cửa vẫn đóng kín không hề bị phá hư tẹo nào.
Nhưng mà không chừng, trong đó lại đang giam giữ một lũ zombie cũng nên.
Minh Thù đưa tay gõ cửa, âm thanh vang lên trong siêu thị hoang vắng thật chói tai. Trịnh Diệp sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra, thấy rõ Minh Thù gõ cửa ở phía sau, hắn ta mới từ từ thở phào.
Nhưng cảm giác này còn chưa dịu xuống, thì lại chợt nghe trong cánh cửa kia truyền ra tiếng gầm nhẹ, tiếp theo là tiếng móng tay cào cửa.
"Có... Có có có có có có... Zombie."
Trịnh Diệp sợ đến nói lắp bắp.
"Có cửa ngăn rồi, sợ gì nữa."
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, thấy hơi lạ: "Anh không phải là quân nhân sao, vẫn sợ á?"
"Tôi... Tôi chỉ là người trong quân đội, lại lại lại chẳng phải người giết zombie."
Trước mạt thế là thời kỳ hòa bình, không có đánh giết cái gì. Những người như bọn họ, ngoài việc diễn tập ra về bản chất chưa từng trải qua chiến trường. Hơn nữa những zombie này kỳ lạ như vậy, dù cho là quân nhân cũng sẽ thấy sợ.
"Giết zombie rất dễ."
"Những thứ này, đánh đánh đánh đánh... Đánh cũng không chết."
Trịnh Diệp khó khăn nuốt một ngụm nước bọt:
"Trừ phi đem bọn chúng nổ tung, nhưng nào nào nào... Có dễ dàng như vậy?"
Quãng thời gian này cũng là do sử dụng thuốc nổ, nếu không về cơ bản, họ chẳng thể đi được đến đây.
Minh Thù lấy tay làm súng, chỉ lên đầu mình, khóe miệng cong lên: "Bắn vào đây này."
Lúc trước, người đàn ông kia bắn rất thuần thục, không giống với không biết bắn trúng đầu... Sao tên ngốc này lại không biết chứ?
Chắc là ngốc quá đây mà.
Nhưng mà ở giai đoạn đầu mạt thế có rất nhiều quy luật chưa được tìm ra, mà không phải ai cũng xem tiểu thuyết, thế nên có vài người không biết cũng là điều bình thường.
Trịnh Diệp sờ sờ đầu mình, không khỏi nghi ngờ.
Làm nổ đầu? Làm nổ đầu là được thật sao?
Minh Thù bảo Trịnh Diệp lui về phía sau, cô mở cửa kho hàng. Cửa vừa mở lập tức có mùi khó chịu bay ra ngoài. Cùng lúc, có một zombie mặc trang phục quản kho đi ra ngoài.
Zombie gầm nhẹ nhằm về phía Minh Thù.
Súng trong tay Trịnh Diệp nhắm vào đầu zombie. Hắn còn chưa kịp bóp cò, zombie đã lăn đùng ra đất.
Trên đầu nó bất ngờ bị cắm một chiếc đũa, trên đũa vẫn còn nhãn mác hơi lắc lư.
Trịnh Diệp há hốc mồm, thật là lợi hại.
Ngay cả đội trưởng, cũng không thể ở vị trí xa như thế mà có thể phóng đũa cắm vào óc zombie như vậy! Đây chính là võ công trong truyền thuyết rồi!
Minh Thù lấy đèn pin từ trên kệ siêu thị, đá văng zombie ra chỗ khác, bật đèn pin đi vào trong kho hàng.
Trịnh Diệp đuổi sát theo.
"Trời ạ."
Trịnh Diệp vừa đi vào, đã bị dọa cho ngây người. Trong kho, từng kiện hàng xếp thành từng đống. Trước lúc mạt thế, siêu thị này ắt hẳn mới nhập hàng.
Minh Thù hơi suy nghĩ, bóp bóp thú nhỏ đang nằm trong túi. Nhiều đồ ăn vặt như vậy, mà không mang đi được thì thật lãng phí.
Tại sao dị năng mà nguyên chủ thức tỉnh lại là dị năng hệ hỏa, mà không phải là dị năng không gian cơ chứ!
Mạt thế mà lại không có không gian, thật là khó sống mà!
Khó chịu quá đi.
Minh Thù phiền muộn hồi lâu, đi về phía mấy gian đồ ăn. Mấy thứ này đều chưa bị mở ra, từng thùng từng thùng một được bảo quản thật hoàn hảo.
Minh Thù càng thêm phiền muộn, càng hăng say bóp bóp thú nhỏ.
Ngươi lại còn bóp đến nghiện như thế nữa!
Buông tay, buông tay, buông ngay tay ra cho ta!
Thú nhỏ xù lông gào thét.