Minh Thù cũng không nói gì, chỉ hỏi hắn: “Cuối tuần sau anh có muốn đi Tứ Ảnh sơn không?”
“Không đi.” Cố Tri nghi hoặc: “Em hỏi cái này làm gì?”
Vừa rồi Hà Nhân Niệm gọi điện thoại hỏi hắn có đi không, vì muốn đi với vợ mà hắn đã từ chối rồi!
Người nào cũng không quan trọng bằng vợ được!
Ừ!
Đúng là như vậy!
Nhưng cô làm sao biết được chuyện này, chẳng lẽ là Hà Nhân Niệm tên khốn kia âm thầm quyến rũ vợ của lão tử?
“À, anh muốn đi.”
Cố Tri: “…”
Một giây sau đó, Cố Tri chạy vào nhà vệ sinh, móc điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cái tên khốn kia: “Hà Nhân Niệm, tôi sẽ đi Tứ Ảnh sơn.”
"… Cố tổng đội trưởng, cậu làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy chứ? Lúc nãy cậu rõ ràng còn dõng dạc từ chối tôi cơ mà!"
Cố Tri bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi muốn đi đó, không được sao?”
Hà Nhân Niệm bèn chịu thua: “Được rồi, cậu thắng. Vậy thứ bảy tuần sau tôi lái xe qua đón cậu nhé?”
“Không cần.”
Cố Tri từ chối rồi cúp điện thoại luôn.
Nhìn người đàn ông đẹp trai sáng ngời ở trong gương, Cố Tri khẽ nhếch môi.
Như thế này mới gọi là đẹp trai chứ!
Cố Tri đi ra ngoài gọi đồ ăn mang về.
Cơm nước xong, Cố Tri không biết xấu hổ đến bên cạnh Minh Thù, mạnh mẽ ôm cô: “Hôm nay thế nào rồi, có muốn anh giúp gì không?”
“Tôi đã giải quyết xong rồi.”
Câu trả lời đột ngột khiến Cố Tri không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa không thể thở được.
Vậy muốn hắn tới đây làm gì?
Những nhân vật nam chính khác... Chẳng phải đều việc gì cũng có thể làm được hay sao? Nữ chính có bất kỳ khó khăn nào đi nữa, thì chỉ cần nhân vật nam chính vung tay lên là có thể giải quyết rồi.
Vì sao đến lượt hắn, cái gì cũng không được dùng là sao?
Hắn không dễ dàng mới có được thân phận tốt như vậy.
Vì sao lại không cho hắn cơ hội thể hiện cơ chứ!
Minh Thù nghĩ đến lão quỷ kia: “Còn có một việc.”
Cố Tri lấy lại tinh thần: “Chuyện gì, em nói đi.”
Minh Thù "ồ" một tiếng: “Tôi muốn đào biệt thự nhà người khác.”
Cố Tri: “…” Em nói lại lần nữa.
Bà nó chứ, không có việc gì tự nhiên đào biệt thự nhà người khác làm cái gì.
Biệt thự đó chọc tức gì em ư!
Cố Tri sau một hồi chửi thề, mới kiên nhẫn hỏi: “Đào nhà ai mới được chứ?”
Ai bảo đây là vợ của hắn, cô có muốn đào sao Hỏa đi chăng nữa, hắn cũng phải làm cho cô.
“Mạnh Hàn...”
Cố Tri: “…”
Dao của lão tử đâu.
Trước hết cứ giết cô đã!
Mạnh Hàn nhiều biệt thự như vậy, em muốn đào cái nào! Mạnh Hàn có quan hệ gì tới em! Em nói mau!
Minh Thù bổ sung nốt câu còn dở: “Hàng xóm của hắn.”
Cố Tri lập tức nói: “Một lát nữa tôi cho người đi đào lên.”
Không phải Mạnh Hàn là tốt rồi.
Nhân vật nam chính có sức quyến rũ lớn, hắn sợ vợ mình lầm đường lạc lối.
-
Gần đến lúc đi ngủ, Cố Tri sau khi tắm rửa xong thì ở phòng khách đi lui đi tới vài vòng.
“Vợ, có phải chúng ta nên đi ngủ rồi không?”
Minh Thù nét mặt bình tĩnh: “Vẫn còn sớm.”
“Đã mười một giờ rồi, không còn sớm nữa.”
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn: “Cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.”
Cố Tri không dám lên tiếng, hắn đi tới trước ghế sô pha không cho Minh Thù xem ti vi, hắn nhìn Minh Thù rồi bật cười: “Vợ nói không sai, cuộc sống về đêm bây giờ mới bắt đầu.”
Minh Thù đột nhiên bị nhấc bổng lên, cô theo bản năng ôm lấy cổ Cố Tri.
Cố Tri cúi đầu xuống hôn lên mặt cô một cái, mập mờ nói: “Anh mang vợ đi sống cuộc sống về đêm.”
Giường trong phòng hình như bị hắn thay mới rồi, chiếc này so với chiếc cũ còn rộng hơn rất nhiều.
“Cố Tri, anh đừng quá đáng.”
“Quá đáng đến mức nào rồi?” Cố Tri đem Minh Thù thả lên giường, lấy thân áp sát lên người cô, từ phía trên ôm trọn lấy cô: “Lúc trước anh có nói qua rồi, nuôi em một ngày ba bữa cơm... Nói lời thì phải giữ lấy lời, không phải sao.”
Một, ngày, ba, bữa cơm.
Bà nó chứ, cái này mà cũng có thể gài bẫy trẫm sao?
Có tấm chăn mềm mại phía dưới, hắn như muốn cùng cô rơi vào trong đó.
Cố Tri chậm rãi hôn xuống, hôn đến khi toàn thân Minh Thù mềm nhũn ra, không có tinh thần suy nghĩ về vấn đề một ngày ba bữa nữa.
“Cố Tri…”
Cố Tri chặn lời nói của cô, ngón tay trượt vào bên trong quần áo, chậm rãi kéo lên từng chút một.
Đồ vật trước mắt Minh Thù bắt đầu chuyển động, mờ mờ ảo ảo, có chút không chân thật.
-
Ngày hôm sau.
Minh Thù từ trên giường đứng dậy, ánh mặt trời chiếu trên người cô, mang theo không khí man mát của mùa thu.
Ngoài cửa sổ không biết là loại chim gì đang hót líu lo.
Bàn tay ấm áp nắm nhẹ bả vai rồi nhẹ xoay người cô lại, cho cô một cái ôm ấm áp.
Cố Tri ôm trọn cô vào lòng: “Vợ, ngủ thêm với anh một chút.”
“Tôi đói rồi.” Minh Thù nói.
“Một lát nữa rồi ăn sáng...” Cố Tri hôn cô.
“Tôi đói rồi.” Minh Thù lặp lại.
Cố Tri thở dài, quấn quít lấy môi Minh Thù một lúc rồi mới xoay người xuống giường: “Muốn ăn cái gì? Cháo ở phường Đức Thiện không tệ, có thích không?”
Minh Thù nằm lỳ ở trên giường, lười biếng nói: “Ừm.”
“Canh củ sen cũng không tệ, có thích không?”
“Ừm.”
"Có thích bánh ngọt không?"
“Ừm.”
“Thích anh không?”
“Không.”
Cố Tri: “…”
Như vậy mà cũng phản ứng kịp sao?
Khỉ thật! Lại dám lừa gạt lão tử! Đáng phê bình!
Cố Tri giận dữ lấy điện thoại di động, gọi người ta mang đồ ăn sáng đến nhà.
Sau đó chống tay lên giường, cúi người xuống nhìn cô: “Biểu hiện tối hôm qua của anh có tốt không?”
Minh Thù đôi mắt hơi rũ, nghe vậy cô thoáng mở mắt ra vài phần, nhưng vẫn còn mang theo vài phần buồn ngủ: “Muốn nghe những lời nói thật hay nói dối?”
Cố Tri không nghe: “Em không qua lại cùng người khác nữa có được hay không, về sau chỉ có anh thôi.”
Vậy anh hỏi làm cái quái gi chứ!
Minh Thù vùi đầu xuống gối, không muốn để ý cái tên mới sáng sớm đã lên cơn thần kinh này.
Cố Tri lại không buông tha cho cô, vẫn cứ quấn lấy cô.
Cuối cùng đánh nhau với Minh Thù một trận.
Đánh nhau theo nghĩa đen.
Hoặc có thể nói là đơn phương bị đánh.
Cố Tri thầm nghĩ: Nhất định là do hắn tối hôm qua không đủ nỗ lực, mới để cho vợ sáng sớm hôm nay còn có sức lực mà đánh người.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Tri bận việc vụ án của thị trưởng, tuy rằng đã bắt được hung thủ, cũng có bản ghi âm, nhưng muốn định tội hắn còn có chút khó khăn, quan trọng là phần liên quan đến bộ phận khoa học.
Cho nên Cố Tri những ngày sau đó, bận rộn đến mức ngay cả nắm tay vợ cũng không thể, tự nhiên không thể có cơ hội để nỗ lực.
Tức chết lão tử rồi.
Từ chức trở về kế thừa gia sản của gia đình, quên chuyện đó đi!
Mà trong khoảng thời gian này, tình hình Diêu gia cũng không tốt lắm.
Lão Bì bị bắt.
Cố gia bên kia đột nhiên muốn huỷ hợp tác, nếu thực sự huỷ hợp tác thì Cố gia cũng sẽ có tổn thất, nhưng Cố gia có sản nghiệp lớn, căn bản không để ý những việc như vậy.
Diêu gia tất nhiên không đồng ý như vậy, nếu thực sự mất đi quan hệ hợp tác với Cố gia thì vô cùng phiền phức.
Ông Diêu cũng đoán được điều này, Cố gia làm như vậy có thể có liên quan tới Minh Thù
Dù sao thì lần trước cũng đã thấy cô và Cố Tri ở cùng một chỗ.
Cố Tri là đứa con trai độc nhất của Cố gia, mặc dù hiện tại đang ở trong cục, nhưng sau này hắn nhất định sẽ trở về kế thừa gia nghiệp.
Ông Diêu dốc sức níu kéo sự hợp tác với Cố gia.
Cố gia ban đầu còn đồng ý gặp bọn họ, về sau trực tiếp không cho gặp nữa.
Kiên quyết cắt đứt hợp tác với bọn họ.
Mất đi trợ thủ đắc lực là lão Bì, ông Diêu hành động không còn thuận lợi như trước nữa, hơn nữa Cố gia… giống như con đại bàng lớn trong giới kinh doanh vậy, ai biết được họ có khả năng làm ra chuyện gì kỳ lạ hay không?
Ông Diêu chỉ có thể tìm kiếm đối tác khác.
Cố Tri bên này vượt qua biết bao nhiêu khó khăn chông gai, cuối cùng cũng có thể đến được phía trước Tứ Ảnh sơn, giải quyết xong mọi việc, hắn dùng một hơi để xin phép cục trưởng cho hắn nghỉ.
Vụ án của thị trưởng đã kết thúc rồi, lại không có vụ án nghiêm trọng nào, cục trưởng hào phóng phê duyệt cho hắn nghỉ.
Cố Tri vui sướng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng vợ đi hẹn hò.
Trong núi cũng tốt, có thể bồi dưỡng tình cảm với quê hương đất nước.
Hắn cảm thấy vợ đã thích hắn hơn một chút rồi.