Nhưng khiến người ta không nghĩ tới là.... Hoàng đế mất tích.
Cũng giống như Thừa tướng, không ai phát hiện là mất tích thế nào, hiện trường không tìm được bất luận manh mối gì.
Trước đó Thừa tướng mất tích, vài ngày sau bị người ta phát hiện là chết rồi.
Hiện tại Hoàng đế mất tích...
Đám người không dám suy nghĩ nhiều, binh hoang mã loạn bắt đầu đi tìm Hoàng đế.
Toàn bộ hoàng cung đều lộn xộn, Hoàng đế mất tích, đôi với Thái hậu mà nói thế nhưng là chuyện tốt.
Bà ta không thể khua chiêng múa trống giết chết Hoàng đế, nhưng Hoàng đế mất tích, nếu như chết ở bên ngoài, chuyện này cùng bà ta liền không có quan hệ.
Hiên tại bà ta chỉ cần giết chết Thái tử...
Trong hoàng cung, bà ta chính là nhất ngôn cửu đỉnh.
Mà Hoàng đế mất tích, người ở Đông cung cũng lâm vào tràng cảnh hoảng loạn, không biết sẽ lại phát sinh biến cố gì.
Ba ngày sau khi Hoàng đế mất tích, Thái hậu liền bắt đầu có ý tứ thu lại toàn bộ quyền hành, không vội đi tìm Hoàng đế, ngược lại vội vã truyền lại tin tức cho đám đại thần bên ngoài.
Lận Quyết mặc dù đối với Hoàng đế rất thất vọng, nhưng nói thế nào cũng là phụ hoàng của mình, hắn không thể không đi tìm.
Nhưng Thái hậu bên này nháo trò, Lận Quyết liền phải phân tâm đến ứng phó Thái hậu.
Hoàng đế không ở đây, lẽ ra phải do Thái tử tạm nắm giữ triều chính.
Một đảng Thái hậu cũng không vui, muốn Thái hậu tạm thời giám quốc.
Hai bên triệt để vạch mặt.
Kim Loan điện mỗi ngày đều có người tranh cãi đến ngất xỉu.
Lận Quyết cũng hoài nghi Hoàng đế mất tích cùng Minh Thù có quan hệ, nhưng Minh Thù luôn luôn mỉm cười nói cả ngày cô không phải ở Đông cung chính là ở bên cạnh hắn, làm sao có thời gian đi trói Hoàng đế.
Hơn nữa bắt cóc Hoàng đế đối cô cũng không có chỗ tốt.
Nói không chừng Hoàng đế này chính là Thái hậu bắt cóc.
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lòng dạ khó lường.
Bị Minh Thù tẩy não một phen, Lận Quyết cảm thấy rất có đạo lý.
Cô vợ nhỏ nói đều đúng.
Cô vợ nhỏ chắc chắn sẽ không lừa hắn.
-
Hôm nat, Minh Thù đột nhiên bị một tiểu thái giám gọi lại.
Lâm công công dẫn người chặn cô lại vứt bỏ trong phòng.
"Thần Nguyệt cô nương ở Đông cung sống không tệ a?" Thanh âm của Lâm công công bén nhọn.
"Vẫn được."
Thái độ của Minh Thù tùy ý như thế làm Lâm công công có chút bất mãn.
Bất quá nghĩ đến chính sự, Lâm công công liền đè xuống một chút bất mãn này.
Lâm công công hất cây gậy lên: "Trong cung gần đây không yên ổn, hẳn là Thần Nguyệt cô nương cũng biết."
Minh Thù đưa tay: "Đừng nói nhảm, muốn ta làm gì cứ nói thẳng, ta bề bộn nhiều việc."
Lâm công công: "..."
Thẳng thắn như thế?
Lâm công công có chút ngờ vực: "Nghe nói Thái tử thường xuyên ở gần ngươi."
"Đúng vậy, ngươi có ý kiến?"
"Thần Nguyệt cô nương cảm thấy Thái tử thế nào??" Lâm công công thăm dò.
"Ngươi muốn hỏi ta có phải là người của Thái tử?" Minh Thù thẳng thắn.
"..."
Uyển chuyển!
Uyển chuyển biết hay không!
Thẳng thắn như thế làm thế nào để sống sót trong cung.
"Nếu Lâm công công đã hỏi..."
Minh Thù nhéo cánh tay một chút, nét mặt tươi cười như hoa: "Vậy ta liền không khách khí."
Lâm công công: "???"
-
Năm phút sau, Lâm công công cùng mấy tên tiểu thái giám dự định ép Minh Thù đi vào khuôn khổ đều nằm trên mặt đất.
Minh Thù giẫm lên ngực Lâm công công, chỉ vào một tiểu thái giám: "Ngươi đi mang chút đồ ăn đến cho ta, đừng nghĩ đến cáo trạng hoặc là chạy trốn, lại đến gấp mười người cũng chỉ có thể bị ta đánh."
"Ôi... Ôi... Nhanh đi, nhanh đi a! Không được gọi người, không được gọi người!" Lâm công công vội vàng phân phó.
Đau chết hắn.
Người dẫn đầu của mình đều trong tay Minh Thù, tiểu thái giám nào dám phản bác.
"Thần Nguyệt cô nương, ngài đài cao quý chân, đau quá..." Lâm công công cầu khẩn.
"Hiện tại biết đau? Thời điểm tìm ta nên có cái giác ngộ này." Tìm trẫm làm việc lại không mang theo đồ ăn vặt!
"..." Ai biết tiểu cung nữ như ngươi có thể đánh nhau?
Nếu hắn biết sớm, nào có mang ít người đến như vậy!
Nội tâm Lâm công công đều sắp bị bóp méo, ngoài mặt lại không thể không cầu khẩn Minh Thù: "Thần Nguyệt cô nương, sai rồi, ta sai rồi, ngươi thả ta ra, ta biết sai rồi."
Minh Thù chờ tiểu thái giám mang đồ ăn tới mới buông Lâm công công ra.
Lâm công công được đám tiểu thái giám nâng đỡ.
"Gọi người chưa?" Lâm công công hỏi tiểu thái giám vừa rồi ra ngoài.
Tiểu thái giám vô tội sợ hãi: "Công công, không phải ngài nói không được gọi người sao?"
Lâm công công: "..."
Nghe không hiểu đó là nói mát sao?
Thằng ngu này!
Lâm công công đưa tay muốn đánh tiểu thái giám, kết quả eo răng rắc một tiếng.
"Ôi..."
Minh Thù ăn đồ ăn vặt nhìn Lâm công công cùng đám tiểu thái giám làm ầm ĩ.
Chờ bọn hắn an tĩnh lại, Minh Thù mới cười hỏi: "Các ngươi tìm ta muốn làm gì?"
Lâm công công biểu lộ cứng đờ: "Không có... Không có việc gì, chính là muốn hỏi Thần Nguyệt cô nương một chút, ở Đông cung sống có tốt hay không, ta đây là muốn quan tâm Thần Nguyệt cô nương."
Minh Thù quay đầu dò xét bốn phía.
Từ dưới đất nhặt được một cây cây gỗ, một gậy đánh về phía Lâm công công.
Lâm công công tay mắt lanh lẹ đẩy một tiểu thái giám bên cạnh ngăn trở.
Cây gậy đánh vào bàn chân tiểu thái giám, tiểu thái giám kêu thảm một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
"Ngươi còn tránh."
"..."
Không tránh chờ bị đánh sao?
Trên mặt Lâm công công gạt ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Thần Nguyệt cô nương, ta thật sự chỉ là muốn quan tâm ngươi một chút..."
Bá ——
"A!"
"Công công cứu mạng!"
"Cứu mạng a! Công công a!"
Đám tiểu thái giám phù phù phù phù quỳ xuống.
Cung nữ này cũng thật là đáng sợ.
Thế này sao lại là cung nữ?
Đây rõ ràng chính là ác ma.
Lâm công công đối đầu với nụ cười của Minh Thù, sống lưng bỗng nhiên phát lạnh.
Hai chân hắn như nhũn ra quỳ xuống theo đám tiểu thái giám.
"Là.. là... Thái hậu hạ lệnh, để ngươi hạ dược với Thái tử."
Bởi vì ở Đông cung chỉ có cô có thể tiếp cận Thái tử, cho nên mới tìm tới cô.
Ai biết tìm tới chính là một cọng rơm cứng.
Hoàng đế mất tích nhiều ngày như vậy không có tin tức, Thái hậu đã ngồi không yên.
Minh Thù nhíu mày: "Các ngươi công khai mưu hại Thái tử?"
"..."
Bọn hắn cũng chỉ là làm việc, bọn hắn có thể làm sao?
"Muốn sống hay không?"
Lâm công công sửng sốt một chút: "Ngươi dám giết... Chúng ta?"
"Vậy phải đa tạ Lâm công công đã đưa ta đến nơi này, đằng sau không phải chính là một cái giếng cạn sao, giết xong quăng vào bên trong, hiện trong cung loạn như vậy, ai sẽ biết."
Lâm công công: "..."
Tại sao hắn lại muốn đưa cô đến nơi này!
Vì cái gì!
"Ngươi muốn thế nào?"
"Cho các ngươi một cơ hội." Minh Thù vẫy tay về phía bọn hắn.
Lâm công công cùng mấy tên thái giám liếc nhau, cấp tốc bò qua.
"Nhớ kỹ chưa?"
"Cái này..."
"Làm không xong chuyện này, các ngươi đều phải chết."
Thiếu nữ đối diện luôn luôn mỉm cười, nói chuyện cũng không nặng không nhẹ, tương đối dễ nghe, nhưng khi cô chăm chú nhìn ngươi, chính là để ngươi cảm thấy trong lòng hốt hoảng, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
"Nhớ... Nhớ kỹ."
"Đừng để ta thất vọng."
Lâm công công cẩn thận hỏi: "Chúng ta có thể đi chưa."
Minh Thù đem một cái bình nhỏ ném tới trước mặt Lâm công công: "Ầy, uống hết bình thuốc độc này liền có thể đi."
Thuốc! độc!
Lâm công công: "..."
Hắn biết cô sẽ không dễ dàng thả bọn hắn đi như thế.
Ma quỷ!
Cô chính là ma quỷ.