Huyết tộc vừa mới được sơ ủng rất yếu ớt, một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết, Minh Thù chăm sóc cho Tô Miên quả thực muốn phát điên.
Đã có khoảnh khắc, cô muốn bóp chết Tô Miên, gặp nhau ở thế giới sau.
Có thể do Tô Miên nhận thấy được sát khí của Minh Thù, nên không dám giả vờ, cả ngày ngoan không chịu được.
Minh Thù mang một cái chén đến, ngồi bên giường: "Uống đi."
"Máu?"
"Nếu không... cậu muốn uống cái gì?" Minh Thù hít sâu một hơi, cố gắng đè nặng xúc động không bắt nạt hắn: "Muốn tôi bón cho cậu sao?"
Tô Miên suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Muốn!
Ai chỉ cần chưa phải là đồng tính!
Đương nhiên là muốn rồi!
Minh Thù hít sâu, mỉm cười, không muốn ghét bỏ hắn, hắn bây giờ hắn rất yếu đuối...
Thời điểm yếu ớt không bắt nạt, chẳng lẽ lại đợi lúc hắn lợi hại bắt nạt sao?
Cho nên nam thẳng Thù mỉm cười nhét cái chén vào trong tay hắn: "Tự mình uống đi."
Tô Miên: "..." Không phải vừa nói bón cho hắn sao? Lừa gạt!
Tô Miên đang cầm cái chén, sắc mặt xoắn xuýt: "Máu này... là máu người?"
"Máu heo, máu heo là tốt lắm rồi."
"..."
Đao đâu!
Đao của lão tử đâu!
Máu dĩ nhiên không phải máu heo cũng không phải là máu người, chính là máu nhân tạo.
Tô Miên hít sâu nhiều lần, từ từ nhắm hai mắt uống một ngụm, mùi vị thật và trong tưởng tượng có vẻ khác nhau, dường như không hề cảm thấy khó uống, nhưng nghĩ đến đây chính là máu, hắn lại có chút buồn nôn.
Minh Thù vô cùng sáng suốt mang thùng rác đến.
Huyết tộc sau khi sơ ủng cần một đoạn thời gian rất dài để thích ứng.
Dù là ăn, hay là thói quen sinh hoạt.
Máu lấy ra từ cơ thể Tô Miên bị Sở Việt cầm đi, chén thánh của Hội Cứu Thế không biết ở đâu, đối phương một chữ cũng không nói, nghe nói Minh Thù dùng cách sơ ủng để xử lý, bảo vệ cho bằng được Tô Miên, người đàn ông kia chỉ là cười lên hai tiếng về sau phát điên.
Theo Sở Việt nói, Huyết tộc đối với chuyện này sẽ tiến hành phán quyết.
Người đàn ông kia chắc chắn sẽ bị tử hình.
Hội Cứu Thế đang lục tục bị đả kích, lần này là muốn tiêu diệt triệt để Hội Cứu Thế, tổ chức phản Huyết tộc như vậy không nên tồn tại.
Thân là Huyết tộc không phải là lỗi của bọn họ.
Cũng không phải thượng đế đã sai.
Bọn họ là một giống loài, đặt ở thế giới loài người cũng là động vật quý hiếm... Không phải, là giống loài quý hiếm.
"Cô nói, huyết dịch chén thánh gì đó, thực sự có thể làm cho Huyết tộc biến thành con người?" Đồng Diệp đối với chuyện này hết sức tò mò.
"Cậu uống thử một hớp đi." Minh Thù giật dây hắn.
"Quên đi..." Đồng Diệp xoa xoa cánh tay: "Tôi muốn sống lâu thêm mấy trăm năm."
Cái gì mà huyết dịch của chén thánh, thật là đáng sợ.
"Bà cô của tôi ơi." Đồng Diệp hạ giọng: "Cậu thực sự muốn ở cùng một chỗ với Tô Miên?"
"Nếu không thì sao?" Minh Thù buông tay: "Bây giờ cậu thấy tôi ném hắn đi có còn kịp không?"
Đồng Diệp thở dài: "Đã nói cùng nhau làm những người độc thân, nhưng cậu lại len lén có người yêu, con thuyền nhỏ hữu nghị bị lật rồi."
"Cậu cũng mau tìm một con thuyền tình yêu mà chèo lái, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa."
"Không trọng sắc khinh bạn đến như vậy chứ?"
"Tôi là vì thể xác và tinh thần của cậu đều khỏe mạnh."
Đồng Diệp bị Minh Thù đẩy ra ngoài cửa, Đồng Diệp cắn môi: "Được rồi, Cecil và Ứng Tú rời đi rồi, cô nói xem hai người bọn họ có thể sống cùng nhau không?"
"Trời biết, đất biết, tôi không biết." Thứ tình cảm này rất khó nói, thay đổi bất thường cũng không phải là không có khả năng.
"Cậu đừng đẩy tôi, tôi tự biết đi." Đồng Diệp nói: "Ngày mai tôi ở Thiên Sứ Ca chờ cậu, có hàng mới."
Minh Thù: "..."
-
Lúc chuẩn bị tốt nghiệp Tô Miên tự động yêu cầu ở lại lớp, chuyện này gây nên chấn động không nhỏ ở trường học, Tô Miên không phải là học hành kém cỏi gì, với thành tích của hắn việc thi vào một trường đại học có tiếng hoàn toàn không thành vấn đề, không cần phải ở lại lớp.
Vào năm học mới, nhìn thấy Tô Miên ngồi bên cạnh Minh Thù, mọi người mới bừng tỉnh.
Trước đã cảm thấy hai người này có vấn đề… thì ra thực sự có vấn đề.
Trên diễn đàn trường học có một bài viết mọi người cùng thảo luận.
[Nếu có một nam sinh có thể vì tôi mà ở lại lớp, tôi nhất định gả cho người ấy!]
[Mặc dù tôi không thích Phất Vũ, nhưng không thể không thừa nhận, lúc Tô Miên học trưởng và Phất Vũ đứng cùng với nhau, thực sự rất xứng đôi.]
[Ài, mọi người nói xem, là học trưởng Tô Miên theo đuổi Phất Vũ, hay là Phất Vũ theo đuổi học trưởng Tô Miên?]
[Nhất định là Phất Vũ theo đuổi học trưởng Tô Miên!]
Một đám người phía dưới hùa theo, học trưởng Tô Miên của bọn họ làm sao có thể theo đuổi Phất Vũ được.
Thế nhưng rất nhanh thì có người phát hiện những hoạt động lúc trước của Tô Miên, cho thấy hắn là người theo đuổi trước.
Tuy Tô Miên cũng cảm thấy mơ hồ, giữa bọn họ dường như cũng không có quy trình này, cứ tự nhiên ở cùng nhau, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Tô Miên và Minh Thù ở trường học, đó chính là tài liệu về cặp tình nhân điển hình.
Có điều hai người này có điểm kỳ lạ, chỉ cần nắng to một chút, cơ bản sẽ không không thấy họ đâu.
Nhưng mà chỉ cần xuất hiện, nhất định sẽ mang thức ăn cho chó độc thân, nhân tiện đánh một đám đông học sinh.
-
Sở Việt không dùng cách như Tô Miên, khiến cho hắn cùng Liễu Loan Nguyệt mỗi người một nơi, cho nên tất cả thời gian Liễu Loan Nguyệt tự nhiên thuộc về Minh Thù... không phải, là được Minh Thù bảo vệ.
Sau này Minh Thù lại vì Liễu Loan Nguyệt mà ở lại lớp, Tô Miên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh chết Liễu Loan Nguyệt.
Minh Thù lưu ban, dẫn tới Đồng Diệp cũng lưu ban theo, dù sao bọn họ đi học cũng chỉ là để giết thời gian, căn bản không phải đi học vì phải đi học.
Lãnh đạo của trường học cảm thấy rất kỳ lạ, đám người kia lại nghiện lưu ban?
Chẳng phải học đại học đang ở rất gần bọn họ sao!
Việc này đối với Tô Miên mà nói cũng có thể tiếp nhận được.
Minh Thù còn có thói quen nửa đêm ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng giúp đao tương trợ, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Huyết tộc hoạt động vào buổi tối cũng là bình thường, thế nhưng cô là một Huyết tộc có gia đình, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi ra ngoài cầm đao làm gì!
Huyết tộc bị chém muốn chửi cả họ nhà người kia lên!
"Hôm nay là nguyệt thực toàn phần trăm năm khó gặp, sẽ xuất hiện mặt trăng màu xanh hiếm thấy..."
"Vợ..." Tô Miên nhào tới, không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu: "Anh muốn."
"Thân thể em..."
"Rất tuyệt." Bản thân cảm giác hài lòng.
Trong khoảng thời gian này Minh Thù không cho phép hắn làm loạn, sợ xuất hiện việc gì ngoài ý muốn cho nên Tô Miên rất chán nản khó chịu.
Nuôi thời gian dài như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.
Minh Thù cân nhắc một lúc, tùy ý để Tô Miên làm loạn.
Minh Thù từ từ ngửa đầu, Tô Miên cắn một cái lên trên cổ cô, hàm răng của hắn yếu ớt trên cổ cô không nhẹ không nặng cắn, Minh Thù dùng sức ấn bả vai hắn xuống, dường như muốn đẩy hắn ra nhưng cuối cùng lại thôi.
Tô Miên nói nhỏ bên cạnh cô: "Vợ, anh rất thích em."
Từ thời khắc tôi vứt bỏ ánh sáng ngoài kia, thế giới của hắn cũng chỉ còn lại có mình cô.
Cho nên, xin hãy tiếp nhận tình cảm của hắn.
Dù cho cô không thích lão tử, cũng phải tiếp nhận.
Cả căn phòng trở nên mập mờ.
Ánh trăng màu xanh lam lặng im xuất hiện, một đám lớn hoa tường vi mọc lên tươi tốt, từ mặt đất kéo dài lên quấn chặt lấy tế đàn còn chưa kịp tiêu hủy.
Dây hoa dường như đang tìm thứ gì, nhưng mà trên tế đàn không có gì cả, cây hoa tường vi một lát sau đều héo rũ hết.
Về sau có người phát hiện toàn bộ hoa tường vi trong nghĩa địa héo rũ, lại trở thành một trong mười điều bí ẩn của Thánh Ninh chưa có lời giải đáp.
-
Ở thế giới này, Minh Thù sống cũng khá lâu, cho nên không cần phải mua thêm tuổi thọ, tuổi thọ cao như vậy rồi, cô cũng không cần mua thêm làm gì.
Còn chết như thế nào...
Ngộ độc thức ăn.
Con người cần loại bỏ độc, đều không thể ăn! Thực phẩm Huyết tộc an toàn không sử dụng! Không thể trách ai!
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 1220000
Giá trị hào quang: 150000
Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành
Nhiệm vụ ẩn: Không
Ôi, lần này nhiều giá trị hào quang như vậy, quả nhiên không có phí công đối xử với điểm tâm nhỏ tốt như vậy.
[...]
Không gian thứ ba mươi hai hoàn thành.