Thế nhưng...
Minh Thù nhìn người đang giải bài ở bên cạnh, một cước đạp tới.
Mặt Bắc Đường không thay đổi: "Tọa độ (x1,y1) của thiết điểm p thì x1 sẽ bằng 1..."
Bắc Đường đứng ở phía sau, đám học sinh không ai dám quay đầu, nghiêm túc nghe hắn giảng bài.
Minh Thù cảm thấy hắn rất phiền.
Chuyển người nằm ngủ.
Khóe miệng Bắc Đường giật một cái, ném tờ giấy cho cô, sau đó trở lại bục giảng.
Minh Thù mở tờ giấy trên đó viết là buổi trưa đi ăn cơm với hắn.
Ăn... Đi!
Ăn chùa thì ngu sao mà không đi.
Sau khi tan học Bắc Đường đứng ở cổng trường đợi cô, hắn lái một chiếc xe đặc biệt nổi bật, nhưng đây không phải xe ngày thường Bắc Đường lái, tài xế cũng không phải hắn nên đám học sinh không biết chiếc xe này của ai.
Nhưng sau khi Minh Thù lên xe thì đám học sinh lập tức bàn tán.
"Nam Chi lên xe rồi kìa!"
"Không phải cô ta được người khác bao nuôi chứ?"
"Chiếc xe đó tôi đã từng nghe anh tôi nói qua, số lượng có hạn đó, trong nước không có được mấy chiếc, không biết là ai... Sao Nam Chi có thể quen ngươi giàu như vậy?"
An Khả Khả thấy chiếc xe kia đi xa, tâm tình có chút không yên nghe Bùi Cẩn gọi cô nên cô lập tức đi qua.
An Khả Khả đã tháo nữ trang ra, các học sinh đều tẩy chay cô, nếu không nhờ Bùi Cẩn và Du Viễn thì An Khả Khả đã không sống nổi ở Thanh Vân này rồi.
"Bùi Cẩn, không phải cậu nói muốn dẫn mình đi ăn cơm sao?" An Khả Khả ôm cánh tay Bùi Cẩn, đám con gái kia ghen tỵ với cô thì sao, Bùi Cẩn vẫn là của cô.
Ngay cả Du Viễn cũng rất mê cô.
Nhưng Hạ Diệp...
Đáy lòng An Khả Khả có chút không cam tâm, trong ba người này thì người cô thích nhất là Hạ Diệp, nhưng đáng tiếc sau khi Hạ Diệp ra nước ngoài đến nay vẫn chưa quay về.
Mỗi lần gửi tin nhắn thì rất lâu hắn mới trả lời, nghe Bùi Cẩn nói Hạ gia đã xảy ra vấn đề.
"Đi thôi."
Bùi Cẩn dẫn An Khả Khả đi ăn cơm, ở trong phòng bao muốn An Khả Khả một lần, sau khi kết thúc hai người mới ăn cơm, không ngờ vừa đi ra lại gặp phải Minh Thù.
Cô đứng ở trong hành lang, bên cạnh có một người đàn ông xa lạ nhìn qua như là đang chờ người.
Căn phòng bên cạnh có người đi ra, người đàn ông này một tay để vào túi quần, tay kia mang theo một chiếc hộp tinh xảo, chỉ gò má thôi cũng có thể khiến người ta thét chói tai, hắn tùy tiện đứng ở bên đó giống như đế vương, khí thế áp bức khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ.
"Chậm như vậy?"
Người đàn ông mặc âu phục nhìn cô, sau đó nhìn người vừa mới bước ra ngoài, giọng nói xa cách: "Lần sau lại gặp."
"Được thôi, vậy khi nào Bắc tiên sinh rảnh tôi lại tới." Người đàn ông đi sau vô cùng khiêm tốn.
Hắn đưa hộp đang cầm trong tay cho người bên cạnh, dắt Minh Thù tay đi ra ngoài.
Bọn họ xoay người thì thấy An Khả Khả và Bùi Cẩn ở đối diện.
Khuôn mặt An Khả Khả đỏ ửng, xinh đẹp động lòng người nhưng con mắt lúc này tràn đầy khiếp sợ.
Nam Chi và Bắc Đường?
"Thầy Bắc Đường, hai người..." An Khả Khả nhìn vào cùa Minh Thù và Bắc Đường, giống như vừa phát hiện một bí mật.
Bùi Cẩn và Du Viễn đều rất đẹp trai, nhưng so với Bắc Đường mà nói thì bọn họ còn ngây ngô. Nếu so về khí thế thì bọn họ thua xa Bắc Đường.
Nếu như có thể để cho An Khả Khả chọn, đương nhiên cô ta sẽ chọn Bắc Đường.
Nhưng hắn trường học lâu như vậy cũng không có nữ sinh nào dám tiếp cận hắn, đôi khi An Khả Khả cũng có nghĩ về hắn.
"Trùng hợp vậy." Minh Thù cười khanh khách chào hỏi: "Bạn học An Khả Khả, tôi rất nhớ cô."
Sắc mặt An Khả Khả chợt trắng nhợt, đáy mắt có hận ý, cô chợt lấy dũng khí nói: "Nam Chi, chuyện kia có phải do cô nói ra hay không?"
"Chuyện gì?" Minh Thù nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng vô tội.
"Tôi... " An Khả Khả cắn răng: "Cô biết chuyện gì mà, cần gì biết rõ còn hỏi, cô nói ra phải không?"
Cô ta là con gái, chuyện này chỉ cô ta biết.
"Cô cảm thấy là tôi thì là tôi." Minh Thù vui vẻ đổ vỏ.
An Khả Khả nghẹn ở đâu đó.
An Khả Khả tỉnh lại, muốn chất vấn vài câu nhưng bị Bùi Cẩn kéo lại.
Từ đầu đến cuối Bắc Đường đều không nhìn bọn họ, hoàn toàn không lộ ra căng thẳng khi bị bắt gặp đang đi cùng học sinh, cả người đều lạnh lùng cao ngạo.
"Tại sao cậu ngăn tôi? Chuyện kia nhất định là Nam Chi nói ra!" Minh Thù vừa đi, An Khả Khả liền bỏ rơi Bùi Cẩn.
"Người vừa rồi nói chuyện với Bắc Đường là chủ tịch tập đoàn Cự Phong." Bùi Cẩn nói: "Bắc Đường trường chúng ta không hề đơn giản."
Có thể khiến cho chủ tịch tập đoàn Cự Phong nhún nhường như vậy, Bắc Đường là ai?
-
Bắc Đường tiễn Minh Thù về trường học, Doãn Tiểu Tiểu dẫn theo người không biết từ đâu trở về, nhìn qua hơi chật vật.
Thấy Minh Thù, Doãn Tiểu Tiểu vẫy tay cho người đi khỏi, hấp ta hấp tấp chạy tới.
"Sư phụ."
"Cô lại đi đánh nhau?"
"Đây không gọi là đánh nhau, tôi là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ." Doãn Tiểu Tiểu kiêu ngạo.
"Kết quả cô bị đánh?"
"Sư phụ, có thể đừng đâm vào tim tôi không?" Doãn Tiểu Tiểu uể oải: "Sư phụ cô dạy tôi đi, tôi cũng muốn lợi hại giống cô."
Minh Thù cười tỏa nắng: "Tôi đây là trời sinh, người bình thường không học được."
Doãn Tiểu Tiểu ý chí kiên cường nói: "Chỉ cần gắng sức, góc nhà cũng đào được!"
Minh Thù quái dị nhìn cô ta: "Cô định đào góc nhà ai."
"Tôi sẽ đánh thử một lần." Doãn Tiểu Tiểu "ha ha" hai tiếng: "Sư phụ, tôi đã nói với cô bla bla... Ôi, đi đứng kiểu gì vậy."
Doãn Tiểu Tiểu bị người nào đó va vào một phát.
"Xin lỗi xin lỗi." Người đụng vào cô rối rít xin lỗi.
"Thôi bỏ đi." Doãn Tiểu Tiểu phất tay: "Sư phụ, vừa rồi tôi nói đến chỗ nào rồi?"
Minh Thù lại nhìn chằm chằm nam sinh đụng Doãn Tiểu Tiểu, là người mà trước đây cô bắt, nam sinh này rất tiều tụy tuy xin lỗi nhưng khi nhìn qua người bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch.
"Cô..."
"Cậu làm gì vậy?" Minh Thù nheo mắt hỏi hắn.
"Tôi.." Nam sinh này như sắp khóc đến nơi: "Cao Đồng không gặp tôi, gọi điện thoại gửi nhắn tin cũng không trả lời."
"Cao Đồng là ai? Sư phụ, cô biết hắn sao?" Ánh mắt Doãn Tiểu Tiểu liên tục nhìn hai người bọn họ, quả thật rất nhiều chuyện.
"Không biết." Minh Thù không hỏi nhiều, rời khỏi nam sinh kia.
Nam sinh thở phào, cũng thất hồn lạc phách rời khỏi.
-
Hai ngày sau.
"Sư phụ, sư phụ xảy ra chuyện lớn!"
Minh Thù mới vừa xuống xe trước cửa trường, Doãn Tiểu Tiểu như một viên đạn lập tức bay qua chỗ cô.
Minh Thù nhanh tay che lại bữa sáng đang phát sáng bên cạnh, một tay đè đầu Doãn Tiểu Tiểu lại: "Đừng đụng đến bữa sáng của tôi."
Doãn Tiểu Tiểu đứng vững: "Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Minh Thù lấy ra một cái bánh bao sữa, cắn một cái, hàm hồ hỏi: "Chết người à?"
"Ừ!" Doãn Tiểu Tiểu nặng nề gật đầu.
Minh Thù: "... "
Trẫm chỉ thuận miệng nói, sao có thể chết người thật chứ?
Người chết tên Cao Đồng, cùng một lớp An Khả Khả.
Minh Thù nhớ lại... bạn gái của nam sinh kia cũng tên Cao Đồng.