Minh Thù vẫn ngồi ở góc phố cùng với công tử Giáp, Ất, Bính, chỉ vào một bóng người cách đó không xa.
“Đó không phải là Tống Vân Kiều sao?” Công tử Giáp cắn răng:
“Không phải ngươi định lừa gạt chúng ta chứ?”
Tống Vân Kiều gả cho Lục hoàng tử không sao, bây giờ có thể nói là đối tượng bàn luận chính của mọi người.
Hơn nữa gần đây Tống Vân Kiều cũng đã làm không ít chuyện, bọn họ đều biết.
“Ta gạt ngươi làm gì, ta rảnh lắm sao?” Minh Thù lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô.
“Ta rất bận.”
Công tử Ất hỏi: “Tại sao cô ta phải chỉnh chúng ta?”
Minh Thù cắn kẹo hồ lô, nhồm nhoàm nói: “Vừa rồi không phải các ngươi mắng Cơ Khinh Hồng sao, quên rồi hả? Có bệnh thì phải trị!”
Công tử Bính đưa tay gãi sau lưng, “á” một tiếng: “Hình như là…”
Tống Vân Kiều là hoàng tử phi của Cơ Khinh Hồng. Bọn họ mắng Cơ Khinh Hồng, Tống Vân Kiều chỉnh bọn họ, cũng có khả năng.
…
Tống Vân Kiều đang mua đồ, chuẩn bị quay về làm chút đồ ăn ngon cho Cơ Khinh Hồng để hắn vui vẻ.
“Cái này, cái này, gói lại cả đi.” Tống Vân Kiều chỉ hai món đồ ăn.
Tiểu nhị của tiệm vội vàng gói lại cho nàng ta.
Nhưng vào lúc này, ba tên khí thế hùng hồn đi qua, tiến lên đạp sạp hàng: “Tống Vân Kiều, cô cũng dám chỉnh chúng ta!”
Ông chủ sạp sợ đến mức trốn qua một bên, ông ta đã làm gì sai chứ?
Dưới chân thiên tử chẳng có gì nhiều, chỉ nhiều con nhà giàu.
Tống Vân Kiều đột ngột bị dọa giật mình, bình tĩnh nhìn lại, là mấy tên công tử vừa mới nói đến Cơ Khinh Hồng.
“Các ngươi mới vừa nói gì?” Tống Vân Kiều chau mày.
Công tử Giáp giọng điệu nguy hiểm: “Còn giả ngu với chúng ta, mau đưa thuốc giải ra đây!”
Bây giờ trên người bọn họ rất ngứa.
“Ta không biết các ngươi, các ngươi còn như vậy ta sẽ báo quan.” Tống Vân Kiều thể hiện rất bình tĩnh.
Công tử Ất “xì” một tiếng khinh miệt: “Tống Vân Kiều, cô bớt giả vờ cho ta, có người tận mắt nhìn thấy cô hạ độc chúng ta. Cho dù cô gọi quan phủ tới, hôm nay cũng không xong đâu.”
Tống Vân Kiều khẽ chột dạ, sao lại có người nhìn thấy?
Nàng ta không hiện thân, là nhờ gió mà hạ độc…
Thật bất hạnh, Minh Thù lại đứng trên tường… Về vấn đề tại sao lại trên ở tường, cũng không cần phải nói nhiều, nàng sẽ nói là lên tường hái trái cây ăn ư?
Cần thể diện!
Đôi mắt của Tống Vân Kiều dừng lại, thái độ còn cứng rắn hơn bọn họ: “Các ngươi nói ta hạ độc các người, ai nhìn thấy? Có nhân chứng không?”
Công tử Giáp, Ất, Bính đồng thời chỉ về hướng nào đó.
Nhưng bên kia chỉ có dân chúng vây xem, đâu có cô nương nào.
Trong lòng ba người nhảy loạn lên, không phải cô nương kia chỉnh bọn họ đấy chứ?
“Các ngươi chỉ ai?” Tống Vân Kiều hỏi.
Công tử Giáp đột nhiên chỉ về phía tiệm hoành thánh than: “Chính là cô nương mặc y phục màu xanh.”
Tống Vân Kiều nhìn theo công tử Giáp.
Quả thực trước tiệm hoành thánh có một cô nương, nhìn trang phục chắc là người của phủ nào đó… Nhưng khi Tống Vân Kiều nhìn thấy gương mặt đó, nàng ta hơi sửng sốt.
Nàng sẽ gả đến Dật An Vương phủ, có thể nói không thoát được quan hệ với mình.
Tuy ban đầu nàng ta muốn để trưởng nữ của Tần gia gả qua, đáng tiếc Tần gia cũng không phải con cừu non mặc cho người ta chém giết.
Nàng thấy rồi?
Lúc đó rõ ràng xung quanh không có ai, sao nàng lại thấy được? Hơn nữa tại sao lại ở cùng với mấy tên công tử lụa là này?
Suy nghĩ chuyển động liên hồi, Tống Vân Kiều cảm thấy mấy người này chỉ bừa: “Các ngươi đừng ngậm máu phun người, tùy tiện đưa tay chỉ một người đi đường nói là nhân chứng.”
“Ta làm chứng, chính là nàng ta hạ độc.”
Tống Vân Kiều kinh ngạc, cô nương vừa rồi còn ở tiệm hoành thánh, không biết đã mang chén hoành thành nóng hổi tới từ khi nào, ngồi ở quán trà cách nàng ta hai mét, cười híp mắt nhìn nàng ta.
“Nghe thấy chưa?” Công tử Giáp hạ giọng khiêu khích:
“Đừng tưởng rằng cô là Lục hoàng tử phi, chúng ta sẽ không làm gì được cô!”
Công tử Ất: “Tống Vân Kiều, đưa chúng ta thuốc giải trước.”
Thấy dân chúng xung quanh vây lại ngày càng nhiều, Tống Vân Kiều nhíu màu, nhanh chóng ổn định tinh thần: “Vị cô nương này, nói miệng không có bằng chứng, vu oan cho người khác thì không tốt. Có phải là bọn chúng uy hiếp cô nói như vậy?”
Bề ngoài, nàng chắc là không quen biết nàng ta nên lúc này Tống Vân Kiều vẫn phải giả vờ giả vịt.
Minh Thù đặt bát hoành thánh xuống, mỉm cười: “Ồ, thuốc kia chắc còn trong túi của cô, ta thấy cô thả vào.”
Công tử Bính vừa nghe, lập tức ra tay lục soát túi.
Tống Vân Kiều cũng biết Minh Thù thực sự nhìn thấy, trong lòng chửi tục một tiếng. Nàng ta đã cẩn thận đến vậy, sao nàng ta còn nhìn thấy!
Nàng ta che thắt lưng lại theo bản năng, trước khi công tử Bính cướp được túi, trong cái khó ló cái khôn, hét: “Vô lễ!”
Tống Vân Kiều đẩy công tử Bính ra, chạy về phía đám đông: “Vô lễ, cứu mạng, vô lễ…”
“Tống Vân Kiều, cô câm miệng cho ta!” Công tử Giáp nổi giận gầm lên một tiếng.
Nhưng Tống Vân Kiều chạy nhanh, đứng trong đám đông nháy mắt đã biến mất.
Nàng ta biết nếu mình còn ở lại, người vây xem sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó thực sự gọi quan phủ tới thì khó xong.
Ba tên công tử không ngờ Tống Vân Kiều chạy nhanh như vậy, có chút mơ hồ.
Sau khi đám người chỉ trỏ tản ra, ba người này lại về quán trà, mỗi người ngồi xuống một chỗ, đúng lúc có thể đánh một ván mạt chược.
Minh Thù uống xong canh hoành thánh: “Được rồi, bây giờ nên dẫn ta đi tìm Cao Bân rồi chứ?”
…
Vân Hỷ các.
Nơi này không nằm trên mặt đất, mà là một con phố dưới lòng đất, cũng khó trách Minh Thù không tìm được.
Vân Hỷ các là tên gọi của con phố ngầm này.
Nhóm ba công tử dẫn Minh Thù đi xuống dưới, lúc vào đến, hình như công tử Giáp móc ra một loại lệnh bài gì đó cho đối phương nhìn, đối phương mới cho đi qua.
Có điều đối với Minh Thù, đối phương quan sát từ trên xuống dưới mấy lượt.
“Tiểu muội nhà ta muốn đến mở mang kiến thức.” Công tử Giáp vội nói.
Bộ dạng kia nào còn có khí khái con nhà giàu, tỏ ra có mấy phần cẩn thận, sợ như đắc tội đối phương vậy.
Lúc này đối phương mới thu tầm mắt lại: “Vào đi.”
Ba tên công tử mau chóng dẫn Minh Thù vào.
Con phố ngầm này nhìn qua cũng không kém gì trên mặt đất, trên phố có người qua lại nhưng không hề ồn ào.
Đá xanh trải trên đất rộng khoảng ba mét, hai bên chính là cửa hàng, trên cửa hàng treo mành, không nhìn thấy bên trong bán gì.
Trước mỗi cửa hàng đều treo một ngọn đèn lồng, có cái thì sáng, có cái lại tắt.
Nhưng đèn sáng cũng có chút khác biệt, có cái rất sáng, có cái thì lại hơi tối.
Công tử Giáp giải thích: “Sáng là biểu thị kinh doanh, tắt thì biểu thị không kinh doanh.”
Trừ những cửa hàng này ra, trên phố thi thoảng cũng có thể gặp được người trực tiếp bày sạp.
Có điều những người này che kín mặt, chẳng phân biệt nổi là nam hay nữ.
Công tử Bính nói tiếp: “Có cửa hàng cũng có bảo đảm, điều kiện giao dịch là gì thì nhất định sẽ hoàn thành. Nhưng ngoài những thứ này… chỉ hoàn toàn dựa vào vận may. Ừm, giống như cô nương kia, có lẽ cô mua về cô ta sẽ chạy mất, mất cả tiền lẫn người.”
Minh Thù nhìn về phía ngón tay của công tử Bính đang chỉ.
Một cô nương quỳ trên đất bán thân, ghi giá công khai.
Mấy tên công tử vây xem cô nương này, cô nương đó cũng tùy ý để bọn họ động tay động chân, nét mặt hơi đơ.
Minh Thù thu tầm nhìn lại, hỏi công tử Giáp: “Nơi này do ai xây? Quan phủ không quản sao?”
Khỉ chứ, chỗ này không phải chợ đen sao!
“Quản gì chứ…” Công tử Giáp dừng câu chuyện lại:
“Ta nói với cô thì cô cũng không hiểu, ta dẫn cô đi tìm Cao Bân, tìm được hắn thì chúng ta hết nợ nần. Nhưng cô không được nói với Cao Bân là chúng ta đưa cô vào, chúng ta không đắc tội nổi với Cao gia.”