Vạn Ma xuất thế.
Yêu vương còn chưa bắt được, làm sao Ma tộc lại chạy ra ngoài rồi?
Ma tộc ngàn năm trước không phải bị trấn áp lại rồi sao?
Tiên đoán Ma tộc ngàn năm sẽ không xuất hiện lại trên đại lục.
Hiện tại làm sao lại xuất hiện?
Tất cả mọi người đều cho là Ma tộc khí thế hung hãn, kỳ thực Ma tộc chậm chạp bay ra từ đáy vực, từng bộ dạng vô cảm bất đắc dĩ.
Nếu không phải là đám ma này nhiều, căn bản không có cảnh ma khí lao lên trời cao trên đại lục làm người ta kinh ngạc.
Ra khỏi đáy vực, có vài Ma tộc rơi trên mặt đất biến thành hình người, bọn họ quan sát tay chân chính mình đang dài ra.
“Chít chít...”
Ma tộc dường như bị sự xấu xí chính mình dọa sợ, đòi biến trở về lại như một đoàn quỷ lửa bay trên không trung.
Minh Thù tốn sức leo lên vách đá, nàng chỉ không nghĩ ra nơi này rốt cuộc là người ngốc nào thiết kế, rõ ràng tất cả trận pháp đã bị mất làm sao vẫn cần bò?
“A, ta rốt cục ra được rồi!”
Nam nhân bên cạnh Minh Thù phát ra một tiếng kêu rên như vừa khóc vừa cười.
Trước đây tên nam nhân này do bọn Lăng Liệt giải quyết, Minh Thù cũng không còn chú ý tới không ngờ hắn bị giam tại đáy vực, đoán chừng là muốn cho hắn tự sinh tự diệt.
Nam nhân này sức sống cũng khá ngoan cường, sống được có chút chật vật nhưng không chết.
“Chít chít...”
Trước mắt nam nhân đột nhiên xuất hiện mấy con Ma tộc.
Nam nhân sợ đến suýt chút nữa từ bên vách đá lăn xuống, hắn ôm lấy cây khô bên cạnh: “Đừng tới đây!”
Minh Thù ngồi ở bên cạnh bổ sung thể lực.
“Ta nói các ngươi có thể có chút khí thế hay không, mọi người nhìn các ngươi thành dạng gì rồi.” Trẫm chưa từng dẫn theo Ma tộc yếu đuối như thế.
Các Ma tộc cân nhắc một lát, một đám Ma tộc hội tụ thành một đoàn ma trơi đặc biệt.
“Chít chít...” Có đủ khí thế hay không?
“...”
Minh Thù ngửa đầu thấy Ma tộc trước mặt đen một mảng, nơi này có bao nhiêu Ma tộc nàng không thể nhìn ra.
Theo tiếng "chít chít" chúng phát ra, ước chừng khả năng cũng phải có năm mươi ngàn đại quân.
Nhưng có một số còn đang ngủ say, hiện tại đi ra chỉ chừng mười ngàn con.
Minh Thù nhéo một con: “Giao cho các ngươi một nhiệm vụ đi tìm yêu vương, tìm được hắn liền tới nói cho ta biết.”
“Chít chít...” Yêu vương? Đám Yêu tộc ngốc kia lại có yêu vương rồi?
“...” Các ngươi rốt cuộc có tư cách gì mắng người khác ngốc?
“Chít chít...” Yêu tộc ăn không ngon lắm, có thể đổi một nhiệm vụ khác không? Tìm nhân vương, long vương gì gì đó đều được.
“Cút đi hay không!”
“Chít chít...” Hung dữ gì chứ, các huynh đệ ta đi đây.
Ma tộc tản ra rất nhanh biến mất ở phía chân trời, ma khí theo chúng nó rời đi cũng tản ra khá nhiều.
Ánh trăng bị mây đen che phủ tối tăm, còn có một vài Ma tộc bay quanh Minh Thù.
“Các ngươi sao chưa đi?”
“Chít chít...” Bảo vệ ngươi.
“Chít chít...” Đúng đúng đúng!
“Ta thấy là các ngươi không muốn đi thì có?” Minh Thù vạch trần chúng nó.
“Chít chít...” Không có, chúng ta là vì bảo vệ an toàn cho ngươi.
Minh Thù không hoài nghi chút nào, thực sự có nguy hiểm đám Ma tộc này biết chạy nhanh hơn so với ai khác.
Một đám đều lười phải đi ra ngoài tìm Yêu tộc, ngươi có thể hy vọng chúng nó đánh nhau ra trò được sao?
Ma tộc bất diệt, đơn giản là đại kỳ tích của đại lục.
-
“Chít chít chít chít...” Tên ngốc kia tới rồi.
“Chít chít chít chít...” Trước đây Vương chúng ta phí không ít sức lực bày kế khiến hắn phong ấn chúng ta, phải tôn trọng anh hùng!
“Chít chít...” Nhưng là bây giờ chúng đã ra, sớm biết ta sẽ không tỉnh sớm như vậy, ta muốn về ngủ... có thể tính toán lại một lần làm cho tên ngốc kia đem chúng ta phong ấn trở về không?
“Chít chít...” Nàng ta quá hung dữ.
Ma tộc "chít chít" nói chuyện với nhau lọt vào tai Minh Thù.
Nàng mới vừa nghe được gì?
Ma tộc tự mình gài bẫy phong ấn mình?
Tên ngốc là ai?
Chúng ta ở cùng một thế giới sao?
Rất nhanh Minh Thù cũng biết bọn họ nói tên ngốc là ai.
Chân núi.
Nam nhân áo đen đứng chắp tay, dáng người như cây trúc, đôi mắt đen sâu phản chiếu ánh trăng.
Liên Kính.
Đây đúng là một tên ngốc!
Dám động vào phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm.
“Bắt tên ngốc kia lại cho ta!” Minh Thù vén tay áo, mang theo Ma tộc vọt xuống.
Ma tộc có chút lưỡng lự, đây là anh hùng của bọn hắn, đối với anh hùng bất kính không tốt lắm... lỡ như về sau không muốn phong ấn bọn họ làm sao bây giờ?
Minh Thù liếc về phía bọn họ.
Ma tộc "chít chít" hai tiếng nhắm theo phía Liên Kính.
“Nàng làm gì vậy?” Liên Kính nhíu mày nhìn Ma tộc cầm chân tay mình nhưng lại nói với Minh Thù.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không dám trở về.”
“Ta vì sao không dám trở về?” Lão tử cũng không làm sai chuyện gì!
Đáp lại hắn là nắm đấm của Minh Thù.
Minh Thù vừa động thủ Ma tộc liền tản ra chạy tới chỗ xa đứng đợi, bọn chúng đều quay đuôi ra phía đối diện làm bộ mình không thấy được gì.
“Chít chít...” Thật hung dữ.
“Chít chít...” Anh hùng sẽ không bị đánh chết chứ.
“Chít chít...” Anh hùng cố chống đỡ! Chúng ta cần ngươi!
Liên Kính bị đánh, lại không dám đánh trả sợ vợ đã tới tay bị bay mất.
Hắn có thể làm gì?
Ngoại trừ chịu đựng, cũng chỉ có thể tha thứ cho nàng.
Vợ của mình dù mình quỳ cũng vẫn phải cưng chiều.
“Đánh đủ rồi chứ?”
Minh Thù ngừng tay, Liên Kính ngẩng đầu nhìn nàng, hề hề nói: “Ta là kiếm linh, nàng đánh ta cũng không đau.”
Minh Thù: “...”
Minh Thù lại đạp một đạp.
Liên Kính cầm lấy mắt cá chân nàng, kéo nàng xuống dưới, hai người lăn vòng Minh Thù bị hắn đè ở trên cỏ.
“Nàng tức giận cái gì?” Liên Kính cầm cổ tay Minh Thù, cúi đầu nhìn nàng: “Ta chọc giận nàng? Ta còn chưa tính sổ với nàng về chuyện thả nhiều Ma tộc ra như vậy đấy.”
Hắn không tức giận, nàng còn mặt mũi đi giận dỗi sao.
Minh Thù cười yếu ớt: “Thả cũng thả ra rồi, ngươi có thể làm gì?”
Liên Kính nhìn Minh Thù khẽ nhếch môi, cổ nhô lên một đợt sóng hắn buông Minh Thù ra rồi đứng lên.
“Nàng thả nhiều Ma tộc ra như vậy làm gì?”
Minh Thù chống thân thể ngồi xuống: “Yêu vương đã đi ra, Ma tộc làm sao không thể đi ra? Ngươi kỳ thị người ta?”
Tuy là Ma tộc nhìn qua hình như là có chút ngu ngốc, nhưng cũng không thể kỳ thị người ta chứ.
Liên Kính hừ lạnh: “Gây chuyện.”
Yêu vương xuất thế đủ bận lắm rồi, bây giờ còn thêm một Ma tộc.
Minh Thù: “Gây chuyện tốt, vui mà.”
Liên Kính: “...”
Đây là vui sao?
Đây là muốn gây họa.
Minh Thù vỗ vỗ trên người hắn: “Ngươi lần sau...”
Một lát không nghe được nửa câu sau, nam nhân nhìn xuyên qua ánh trăng, nhịn không được hỏi: “Lần sau cái gì?”
Minh Thù cong miệng: “Không có gì.”
Nàng không muốn nói.
Kỳ thực cuộc sống như thế vừa vặn, không cần quá chán ngán khi ở cùng một chỗ, cũng sẽ không rời xa quá lâu.
Mỗi lần gặp gỡ đều là một trải nghiệm.
Đủ ồn ào, đủ mới mẻ.
Minh Thù đi theo lối rừng, Liên Kính nhíu mày lại từ từ theo sau.
Trước mặt Minh Thù đột nhiên xuất hiện một chùm trái cây tỏa mùi thơm.
Minh Thù mắt sáng ngời đưa tay nắm lấy.
“Đừng giận nữa.”
Tuy là hắn cũng không biết nàng đang giận cái gì.
Lão tử lại không sai, tại sao phải xin lỗi!
Nhất định là đầu óc bị điên rồi.
Trở về sẽ tìm người xem có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không.