"..."
Nam nhân cảm thấy Minh Thù đây là điên thật rồi.
Hắn bắt cô tới nơi này là để cô nói điều kiện sao?
Hắn là để cô giao đồ vật ra!
Bởi vì nam nhân cự tuyệt không hợp tác cho nên Minh Thù đem người đánh một trận.
Thuận tiện cũng chào hỏi đám huynh đệ kia một lần.
Cuối cùng ăn hoa quả nhà hắn, ngồi trên thảm yoga của hắn, hỏi hắn: "Thế nào, có muốn suy nghĩ môit chút hay không?
Nam nhân ôm ngực quỳ trên mặt đất, trong đầu đều là sự mơ màng.
Cái này là cái quỷ gì!
Cô làm sao có thể đánh như vậy!
"Hợp tác làm cái gì?" Nam nhân cắn răng hỏi.
"Biết Ôn Quân không?"
"..." Ôn Quân, tổng giám đốc tập đoàn Thuỵ Kim, tin tức gần đây đều là hắn, ai lại không biết?
"Giúp tôi chơi hắn." Minh Thù cười nói: "Tôi liền đem cái USB kia trả lại cho anh, yên tâm, bên trong là cái gì tôi hoàn toàn chưa xem."
"Làm sao tôi tin tưởng cô?"
"Anh cảm thấy tôi cần phải lừa anh?"
"..."
"Ôn Quân thế nhưng là tổng giám đốc tập đoàn Thuỵ Kim, tôi làm sao chơi hắn?" Nam nhân có chút giận dữ.
"Amh làm sao để chơi tôi?"
Nam nhân thốt ra: "Cô có thể so với hắn? Các người chính là không cùng đẳng cấp..."
Minh Thù đảo mắt qua, ánh mắt rõ ràng còn mang theo chút ý cười lại làm cho nam nhân có loại cảm giác sống lưng phát lạnh.
Nam nhân im lặng.
Nam nhân đổi lý do khác: "Bên cạnh Ôn Quân còn có vệ sĩ, thân là tổng giám đốc, hắn có thể không có chút bản lãnh?" Nào có dễ như hại cô?
Minh Thù một mặt khẳng định: "Tôi tin tưởng các người là chuyên nghiệp."
Nam nhân: "..." Tôi cảm ơn cô a!
Nam nhân muốn kéo dài thời gian gọi cứu viện nhưng Minh Thù nào sẽ cho hắn cơ hội này, nơi này tất cả tin tức đều không phát ra ngoài được.
Đáy mắt nam nhân dần dần nhiễm lên vẻ hoảng sợ.
-
Minh Thù vừa bước vào cư xá liền bị Tông Ngộ chờ đã lâu bắt tại trận.
Không cần hắn gõ chữ, Minh Thù cũng có thể từ trong mắt hắn đọc lên lời hắn muốn nói lúc này.
—— đi đâu.
Cô nói xong hai giờ liền trở lại, kết quả đến bây giờ mới trở về.
"Xử lý chút chuyện." Minh Thù tùy ý nói: "Tôi đã lớn như thế, còn có thể bị bắt cóc sao, anh không cần ngạc nhiên."
Trong con ngươi Tông Ngộ tràn đầy chữ không đồng ý.
"Không nên xem thường tôi, tôi rất lợi hại." Gần đây cô cũng không phải cái gì cũng không làm, thân thủ không phải không tập luyện.
Lại không tốt, trẫm còn có súng a!
"Lo lắng "
Tông Ngộ gõ hai chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Cái này làm Minh Thù có chút không đoán ra được tâm lý cụ thể của hắn là gì.
"Lần sau không được như vậy." Tông Ngộ tiếp tục gõ chữ.
"Anh làm sao lại quản nhiều như vậy." Minh Thù lách qua hắn đi lên phía trước.
"Tôi chỉ quản em." Người này nếu không phải là cô, hắn mới lười nhác quản.
Minh Thù nhìn bốn chữ trên màn hình, có chút trầm mặc chớp mắt một cái, sau đó cầm cổ tay hắn: "Phiền chết, về nhà."
Tầm mắt Tông Ngộ chuyển qua bàn tay Minh Thù đang kéo tay hắn.
Hai hàng mi run rẩy, biểu hiện từng tia vui sướng, hắn nắm chặt tay Minh Thù về nhà.
Người phía trên liếc hắn một cái, quay đầu nói thầm.
Tông Ngộ không nghe rõ cô nói cái gì, nhưng hẳn là không phải lời hữu ích cho nên hắn cũng không muốn nghe.
-
Minh Thù về nhà tìm cái túi trước đó ném vào góc, từ bên trong tìm được cái ÚB kia.
Theo lời đại huynh đệ kia nói, cái đồ chơi này là lúc bọn hắn giao tiếp, cầm nhầm trong tay Tần Nghệ.
Bọn hắn điều tra thật lâu mới phát hiện là Tần Nghệ, ngày đó nguyên chủ lái xe Tần Nghệ cho nên tưởng rằng cô là Tần Nghệ liền động thủ.
Kết quả nguyên chủ xui xẻo, cứ như vậy nộp mạng.
Minh Thù xách Tông Ngô đang ngồi trước máy vi tính da.
Tông Ngộ đang xem tin tức, bị Minh Thù xách ra cũng không có một chút tức giận, cứ như vậy đứng bên cạnh nhìn cô.
Thứ bên trong USB...
Cái này mẹ nó là hiện trường vụ án giết người a?
Bên trong USB chẳng những có ảnh chụp, còn có ghi âm.
"Những năm gần đây, tôi đã thay cậu làm không biết bao nhiêu chuyện? Cậu có thể đi tới ngày hôm nay, nếu không có tôi, cậu cho cậu ông có thể?"
"Lòng cậu quá tham."
"Tôi quá tham? Như thế nào là tôi quá tham, cậu cho những người kia nhiều chỗ tốt như vậy, tôi chỉ để cậu cho tôi đi cửa sau một chút cũng không được?"
"Hiện tại kiểm tra nghiêm ngặt cậu không biết?"
"Nơi này cậu một tay che trời, sợ cái gì?"
"... Cậu!"
Minh Thù đang nghe đến nghiêm túc, Tông Ngộ đột nhiên đưa điện thoại qua.
"Anh muốn hù chết tôi sao?" Minh Thù nhìn điện thoại hắn.
"Đây là vụ án giết người biệt thự Lam Sơn."
"Biệt thự Lam Sơn... Vụ án giết người?" Minh Thù niệm một lần, mở ra trang web ra tìm kiếm.
Vụ án này đã xảy ra ba năm, hơn nữa đã phá án, vậy cái đồ chơi này là cái gì?
Thứ trong này rõ ràng có thể uy hiếp được ai đó, thế nhưng Minh Thù chỉ là nửa đường trông thấy, không biết đầu đuôi, hoàn toàn không biết cái này có thể uy hiếp được ai.
"Em lấy cái này từ đâu tới?" Tông Ngộ lại hỏi.
"Nhặt." Minh Thù nói: "Anh biết chứng cứ này ám chỉ người nào không?"
Tông Ngộ tròng mắt nhìn cô, cầm điện thoại chậm rãi gõ ra một cái tên.
Minh Thù có chút khiếp sợ: "Hắn?"
Tông Ngộ khom người từ phía sau vòng lấy cô, ấn mở một trang ưeb.
Trang web là một web yêu cầu mật mã đăng nhập mới có thể vào trang web.
Sau khi Tông Ngộ bấm vào liền ấn mở tìm kiếm, tìm tòi mấy cái rất nhanh liền nhảy ra mấy bài post.
Hắn ấn mở cho Minh Thù xem.
Đều là liên quan tới vụ án giết người biệt thự Lam Sơn.
Tội phạm giết người là một sát thủ đã bị truy nã nhiều lần, thời điểm bị bắt lại liền hào phóng thừa nhận hành vi của mình, ngay cả chi tiết cũng hết sức rõ ràng.
Cho nên cơ quan cảnh sát rất nhanh liền phá án.
Thế nhưng ở đây, liên quan tới vụ án này, những gì cô xem được đều cảm thấy đây là diệt khẩu, tội phạm giết người gánh tội thay.
Còn người điều khiển chân chính ở sau lưng vốn là —— thị trưởng.
"Thứ này em lất từ đâu tới?"
"Thật sự là nhặt."
"Trước đó những người kia đuổi theo em là vì cái này?"
"Đại khái là vậy..."
Tông Ngộ xoay cái ghế một vòng để Minh Thù đối mặt với mình, con ngươi hắn nhìn chăm chú cô.
Gõ chữ đều dùng lực không ít: "Em biết rất nguy hiểm không?"
"Không sao, bọn hắn không thể làm gì tôi." Minh Thù ôm cổ của hắn, hôn một chút lên môi hắn: "Đươc rồi, việc này tôi có thể giải quyết, ngoan, đừng lo lắng."
Nguyên chủ liền hoàn toàn là nằm không trúng đạn.
Cô cũng là vô tội a!
Tông Ngộ còn muốn gõ chữ liền bị Minh Thù cướp điện thoại, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Từ lúc Tông Ngộ mất đi thanh âm đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy không tiện nhất.
Minh Thù đưa tay cởi nút áo cài đến cẩn thận của hắn: "Chủ nhà tiên sinh, ngày tốt cảnh đẹp, không bằng làm chuyện khác?"
-
Vì việc này, Tông Ngộ quăng cho Minh Thù một sắc mặt tốt, Minh Thù biết hắn là lo lắng cho mình, nhẫn nại dỗ một trận, lại nói mình không có nguy hiểm.
Sau đó gió êm sóng lặng, phảng phất là vì nghiệm chứng lời Minh Thù nói.
Tông Ngộ để Minh Thù đem đồ vật giao đến cục cảnh sát bên kia đi, không nên liên lụy vào việc này.
Minh Thù qua loa đáp ứng.
Nếu quả thật là một tay che trời, thứ này thật sự đưa đi cuối cùng cũng không có tác dụng gì.
Trước hết để đại huynh đệ kia chỉnh tiểu tinh nghịch một chút, biểu đạt một chút sự quan tâm của trẫm đối với hắn rồi nói sau.