Thanh kiếm mục nát này vậy mà lại có khế ước với nàng?
Hắc kiếm đang vùng vẫy một cách điên cuồng, dường như vùng vẫy để cho máu của Minh Thù chảy xuống.
Hắc kiếm vùng vẫy một lúc, đột nhiên "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Nếu dựa theo lời của một nam nhân, vậy đại khái là "cái ấy của nam nhân bị tê liệt" thì đời này không còn luyến tiếc.
Trong sân mọi người đang mắt chữ a mồm chữ o nhìn bọn họ.
Cho nên bây giờ là tình huống gì?
Yêu nữ đánh thắng thanh kiếm kia?
Hắc kiếm đột nhiên dựng đứng, màu đen trên thân kiếm chậm rãi chuyển thành màu đỏ, ngay cả dòng chữ trên thân kiếm cũng bắt đầu biến đổi.
Minh Thù: "..." Ngươi dừng tay lại cho trẫm!
Hắc kiếm biến mình thành Hy Tà kiếm.
Ngay cả khí tức cũng giống nhau!
"Hy Tà kiếm..." Lăng sư huynh hô lên một tiếng.
Các đệ tử vừa nghe liền tức giận: "Yêu nữ, ngươi dám gạt bọn ta!"
Bọn họ thiếu chút nữa thì tin!
Minh Thù: "..."
Đây thật sự không phải là Hy Tà kiếm.
"Thả sư muội ra!"
"Yêu nữ, hôm nay ta liều mạng với ngươi!"
Đệ tử của Vô Cực kiếm tông không quan tâm sự ngăn cản của Lăng sư huynh, đánh về phía Minh Thù.
Khóe miệng Minh Thù giật giật một cái, nhấc thanh kiếm Hy Tà giả ngăn cản sự tấn công của bọn họ.
Rất tốt!
Chẳng những khí tức giống nhau mà ngay cả năng lực cũng giống nhau.
-
Minh Thù lấy hơi chống đỡ thanh kiếm giả, lấy một quả trái cây cuối cùng từ trong túi ra cắn một miếng, nước trái cây ngọt ngào lan tỏa trong miệng, tâm trạng của nàng thoáng chốc chuyển biển tốt đẹp.
Ở trong sân đệ tử của Vô Cực kiếm tông ngã trái ngã phải, ngay cả Lăng sư huynh cũng không ngoại lệ.
Hy Tà kiếm pháp rất tốt!
Tốt cái rắm!
Cái thanh kiếm vỡ nát này!
Minh Thù tức đến mức đập vỡ hàng giả.
Không có Hy Tà kiếm, dù sao cũng bị buộc tội rồi!
Minh Thù đạp cửa rời đi.
Minh Thù không thấy được lúc nàng rời đi, thanh kiếm giả cũng dựng lên, có điều nó không lập tức cùng đi ra ngoài, mà là trở lại trong linh tuyền.
Chớp mắt một cái nước trong linh tuyền cạn khô, linh khí nồng nặc trong viện khiến người ta hít thở không thông cũng biến mất.
Những bóng đen bên ngoài vẫn còn.
Minh Thù vừa ra thì có bóng đen xông tới, tiếng kêu thảm thiết phía xa xa một chút cũng không ảnh hưởng tới chúng nó, loài vật rất thần kỳ.
"Chít chít..." Ngươi không ăn? Chúng ta đây có thể ăn không?
Minh Thù nở một nụ cười xấu xa nói: "Cút."
"Chít chít..." Hung dữ cái gì mà hung dữ, cút thì cút!
Bóng đen tập hợp thành một đoàn, nhao nhao rời khỏi.
Minh Thù đi đến gian phòng nơi nàng ở trước đó, con rắn của nàng vẫn còn ở chỗ này, đồ ăn vặt không thể mất.
Thanh kiếm giả cứ va va chạm chạm đi theo phía sau nàng, phát ra tạp âm rất đáng ghét.
Minh Thù vào phòng đóng cửa để mặc nó ở bên ngoài, nó ở bên ngoài cứ gõ cửa "bịch bịch".
Cuối cùng Minh Thù cũng không mở cửa cho nó, nhưng nó tự phá cửa sổ đi vào, tự mình rơi xuống đất, tư thế diễn giải chính xác năng lực của thanh kiếm là "kiếm bại liệt".
"Đây…đây..." Tiểu yêu tinh bị thanh kiếm đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình.
Minh Thù không để ý tới tiểu yêu tinh, tiếp tục gặm thịt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên thân thanh kiếm giả.
Thanh kiếm này rốt cuộc là làm thế nào bắt chước theo Hy Tà kiếm?
Là do trước đó nó hấp thu những hồng quang kia sao?
Sức chịu đựng là bao nhiêu?
Có đủ sức khi nàng cầm thanh kiếm vỡ này đi một vòng khắp lục địa hay không, khiến người ta muốn giết chết nàng sau đó phá hủy thanh kiếm này?
Hắc kiếm dường như phát giác ra Minh Thù có ý đồ xấu, đột nhiên đổi mình về hình dáng Hắc kiếm.
Minh Thù: "..." Ngươi có bản lĩnh thì đừng biến trở lại!
Ăn khuya xong, Minh Thù đặt tiểu yêu tinh đang run lẩy bẩy qua một bên, nàng đem nhặt thanh Hắc kiếm trên mặt đất lên.
Hắc kiếm rất yên tĩnh, yên tĩnh hơn so với trước lúc giả làm Hy Tà kiếm.
Minh Thù bội phục nó bắt chước rất cẩn thận.
Nó làm sao biết Hy Tà kiếm nặng bao nhiêu?
Hắc kiếm không quan tâm.
Minh Thù quan sát Hắc kiếm tỉ mỉ một lần nữa, trên chuôi kiếm ngoại trừ chữ Long, còn có hai chữ...
Liên Kính.
Cho nên đây là tên của thanh kiếm này? Hay là chủ nhân của thanh kiếm này tên là Liên Kính?
Liên Kính, dường như tên này đã nghe qua ở chỗ nào...
Minh Thù suy nghĩ kỹ một chút, chắc là từng gặp chủ nhân của nó nhưng gặp ở nơi nào?
Quên đi.
Dù sao cũng không quan trọng.
-
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Minh Thù liền nghe thấy đệ tử của Vô Cực kiếm tông đang tìm người.
Đêm qua sau khi nàng rời đi, đầu tiên những bóng đen kia quan sát một hồi, sau đó mới chui vào lôi mấy người bọn họ đi.
Bọn họ trước tìm được một đệ tử, có điều đệ tử kia ngoại trừ tu vi bị tổn hại không ít, còn lại đều bình thường.
Những vật này là hấp thu tu vi.
Phương Vãn cũng được tìm thấy, có điều Phương Vãn trừ chật vật ra còn lại đều bình thường, không bị những bóng đen kia hút đi tu vi.
Phương Vãn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào về Hy Tà kiếm.
Nhưng không nghĩ tới bọn họ căn bản không hỏi nàng, ngược lại lại hận Thất Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, còn nói nàng ta lừa bọn họ.
Hổi sau Phương Vãn mới rõ, sau đêm qua nàng bị bắt đã xảy ra chuyện gì.
Tuy Phương Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không khỏi lại lo lắng, trong tay nàng ta sao có thể có một thanh Hy Tà kiếm?
Còn có đêm qua Hy Tà kiếm không tài nào hiểu được bị tổn thất rất nhiều năng lượng, nếu không phải là trên người nàng có nhiều lá bùa, nàng nói không chừng cũng sẽ bị bóng đen hút đi tu vi.
"Phương Vãn uống nước đi."
Tô Dĩ Thu đưa nước cho nàng ta.
Phương Vãn thấy sắc mặt Tô Dĩ Thu bình thường, lúc này mới nhận lấy, quan tâm hỏi: "Cám ơn Dĩ Thu, đêm qua ngươi không sao chứ?"
Tối qua hỗn loạn như vậy, ánh sáng lại không rõ, Tô Dĩ Thu sẽ không thấy mình đẩy nàng ta chứ.
Có điều vận khí nàng thật tốt.
Như vậy mà không sao.
"Không sao." Tô Dĩ Thu muốn hỏi nàng ta vì sao đẩy mình, nhưng bản thân lại không chứng cứ, cuối cùng đành đem lời nuốt vào.
"Sư huynh." Phương Vãn đi đến phía người vừa tiến vào: "Các sư huynh và sư đệ khác đã tìm thấy chưa?"
Tô Dĩ Thu gục đầu xuống, đi chăm sóc các sư huynh đệ vừa tìm về được.
"Đều tìm được rồi." Lăng sư huynh thản nhiên nói.
Hai đệ tử bị bắt đi đầu tiên là thảm nhất bị mất hết toàn bộ tu vi, sau này chỉ có thể làm người bình thường.
Nam nhân bị trói ở một bên điên khùng châm chọc: "Đã nói với các ngươi rồi buổi tối không nên ra ngoài."
"Những thứ đó rốt cuộc là cái gì?" Có người níu áo nam nhân kia hỏi.
Nam nhân khịt khịt hai tiếng: "Ai biết, dù sao không phải thứ gì tốt.”
Lăng sư huynh tiến lên: "Thanh kiếm trong ao kia vẫn luôn ở đó?"
Nam nhân: "Cái này lừa các ngươi có gì tốt, yêu tinh nơi này đều biết."
Lăng sư huynh nhíu mày.
Cái ao kia đã khô kiệt, mà thanh kiếm kia cũng không thấy đâu.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy nó và Minh Thù đánh nhau, sau đó không hiểu sao lại biến thành Hy Tà kiếm...
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Ánh mắt Lăng sư huyh quét về phía Phương Vãn bên cạnh.
Nam nhân nhận thấy được điều lạ thường: "Xảy ra chuyện gì, thanh kiếm kia làm sao?"
"Không thấy thanh kiếm kia nữa, linh tuyền cũng khô kiệt." Có đệ tử trả lời.
"Khô kiệt?" Giọng nói nam nhân the thé vang lên: "Các ngươi làm cái gì sao?"
"Đều là yêu nữ kia, tất cả những điều này nhất định là do yêu nữ kia giở trò."
Lăng sư huynh tỉnh táo hơn so với bọn hắn, nàng cùng rơi xuống cùng với bọn họ, khẳng định ở đây không có quan hệ gì với nàng, nhưng hôm qua nàng đối với những bóng đen kia...
Còn có thanh kiếm kia, lẽ nào nàng đánh tráo thanh kiếm trong ao?
Mặc kệ là vũ khí gì, ngâm trong linh tuyền một chút, năng lực tuyệt đối sẽ tăng mạnh.
Dường như chỉ có như vậy chỉ mới có thể giải thích rõ, vì sao thanh kiếm kia biết biến thành Hy Tà kiếm.
"Yêu nữ gì? Trước đó không phải ta từng nói qua với các ngươi, mọi thứ ở nơi này đều chống đỡ là vì dòng linh tuyền kia sao? Các ngươi, đám người điên này!" Nam nhân tâm tình kích động.