"Đừng khóc, tôi..."
Ánh mắt của cô nhìn cánh tay của hắn, vết tích trên đó rõ ràng không giống với vết sợt dây trói được cởi ra.
Thư Lâm nhanh chóng chuyển tay qua phía sau, trong lòng hoang mang, trên tay hắn có vết tích của sợi dây, chắc là không nhìn ra?
Chắc là không có.
Chắc chắn là không có.
Minh Thù nhếch mép lên cười, chỉ cần như vậy cô đủ biết tiểu yêu tinh này đang diễn trò.
Minh Thù đẩy hắn ra, ấn hắn xuống giường.
Mắt Thư Lâm đang đầy nước mắt cũng phải trợn thật to, lắp ba lắp bắp nói: "Cô... cô muốn làm cái gì thế… Tôi... chúng ta không phải... là cái gì đó… Bên ngoài còn có người… hay là đóng cửa lại đi đã?"
"Đánh anh cần phải đóng cửa sao?" Minh Thù cười khẽ.
"Không phải muốn khóc sao? Tôi cho khóc thoải mái luôn, khi nào khóc đủ chúng ta lại đi ra ngoài giải quyết mấy tiểu yêu tinh kia.”
Vì vậy ba người phía bên ngoài đều nghe được tiếng khóc lóc kỳ quái từ bên trong phòng ngủ.
Con mẹ nó, là tại cái gì vậy nhỉ?
Một tiếng kêu kéo dài, tiếng khóc biến thành tiếng khóc thút thít, sau đó thì hoàn toàn biến mất. Ba người vươn cổ lên nhìn về phía phòng ngủ, đáng tiếc là không nhìn thấy cái gì cả.
Minh Thù chỉnh chu lại y phục từ phòng ngủ đi ra. Thư Lâm đi phía sau lưng cô, khóe mắt đỏ nhìn không ra, khuôn mặt cũng đỏ hồng cả lên giống như một thiếu niên bị người ta bắt nạt.
Ba người: "..." Có phải là bạo lực quá không?
Vừa nãy Minh Thù đánh ba người kia rồi lại đánh Thư Lâm. Cô cảm thấy đói gần chết nên ôm đồ ăn vặt bắt đầu ăn.
"Các ngươi, nói các ngươi đấy, nhìn hắn làm cái gì? Chắc các ngươi cũng muốn giống như hắn hả."
Ba người: "..."
Ai muốn gặp phải bộ dạng khốn cùng như hắn cơ chứ?
Bọn họ chẳng đáng.
Thư Lâm đang cúi đầu chợt ngẩng lên, ánh mắt nhìn ba người kia, nếu không phải vì cô ấy, sao hắn có thể bị ba tên này trói lại.
Kết quả hắn vẫn bị đánh...
Sớm biết như vậy đã trực tiếp đánh bọn này đến cha mẹ chúng cũng không nhận ra.
Thư Lâm thấy tay còn có chút đau, thù này lão tử nhớ kỹ.
Ba người hoàn toàn không biết mình đã bị khắc thù, trong nội tâm vẫn còn đang nhổ nước bọt.
"Ai bảo các ngươi tới?" Minh Thù gác chéo chân, lắc lắc một cách có quy luật.
“Định cướp tiền hay là cướp sắc, hoặc là vừa cướp tiền, vừa cướp sắc rồi giết chết ta?"
Ba người sầm mặt, chính ngươi tự mình nói ra hết rồi còn hỏi chúng ta làm gì?
"Chúng ta thấy nơi này là tiểu khu hạng sang nên đến trộm đồ mà thôi." Một người trong đó cứng cổ trả lời.
"Thật không?"
Minh Thù buông đồ ăn vặt, vỗ tay một cái rồi đứng lên, cao ngạo liếc xuống ba người.
Thủ đoạn dày vò người khác của Minh Thù, tuy không phải đẫm máu nhưng nhìn dáng vẻ ba người kia quỷ khóc sói tru, hẳn là rất đau...
Hắn có phải là may mắn không, vì những thủ đoạn này không thực thi trên người hắn?
Cuối cùng ba người kia chịu không nổi cũng khai báo, bọn họ được Liễu Nhan dùng tiền thuê tới, mục đích đơn giản lại không có gì mới, chính là trói cô lại rồi chụp một bức ảnh gì gì đó.
"Thật vô vị.” Đùa cũng hơi quá rồi.
Minh Thù gọi điện thoại báo cảnh sát. Có cảnh sát hỗ trợ, tìm Liễu Nhan liền dễ dàng hơn nhiều.
-
Minh Thù nhìn thấy Liễu Nhan ở cục cảnh sát, bên cạnh có một người đàn ông, đoán chừng lại là một đối tượng có giá trị thù hận, Cát Thần Hạo.
Cục cảnh sát ghi xong khẩu cung liền thả người rời đi.
Minh Thù vốn cũng không có ý định để cảnh sát làm gì Liễu Nhan, cô ấy chỉ là không muốn lãng phí thể lực để đi tìm người mà thôi.
Rời khỏi cục cảnh sát, Minh Thù cười mà như không cười nhìn Liễu Nhan: "Đây là những gì cô nói để tôi phải chờ sao?"
Cát Thần Hạo kéo Liễu Nhan vào trong lòng, ánh mắt âm độc nói: "Lan Chỉ, cô nên cẩn thận một chút."
Liễu Nhan cắn môi, bị Cát Thần Hạo ôm lên xe.
Minh Thù nhìn theo xe của Cát Thần Hạo rời đi. Cô lên xe đuổi theo Cát Thần Hạo, ngày hôm nay không đánh bọn chúng thì thật có lỗi khi đã tới cục cảnh sát.
Không thể vào cục cảnh sát vô ích.
Đi một đoạn đường dài, Minh Thù mới nhớ là mình quên đem Thư Lâm theo.
Quên đi, dù sao chăng nữa cũng hắn có chân, tự mình có thể trở về, giá trị thù hận quan trọng hơn.
Thư Lâm đứng phía ngoài cục cảnh sát: "..."
Lão tử là một người lớn như vậy, thế nào mà cô lại có thể quên mất lão tử?
Có dịp nhất định sẽ bóp chết cô ta!
Tốc độ xe của Cát Thần Hạo không nhanh, bọn họ tiến vào một khu biệt thự nhìn có vẻ sơ sài. Taxi vào không được nên Minh Thù xuống xe theo cách cũ trèo tường đi vào.
Tìm người có hơi rắc rối nhưng cô rất may mắn, đi vào không bao lâu liền thấy Cát Thần Hạo đậu xe bên ngoài một ngôi biệt thự.
Chính là chỗ này.
Khóe miệng Minh Thù cong lên, trong mắt tràn đầy ý cười mềm mại. Cô lắc lắc cổ rồi xoa bóp cổ tay, sau đó… ấn chuông cửa.
[...] Ấn cửa chuông mà thôi, vậy mà cô làm như đi ra chiến trường vậy.
Người giúp việc nhà Cát Thần Hạo ra mở cửa, cô không biết Minh Thù, tất nhiên không cho cô ấy vào.
Minh Thù không để ý việc người hầu xua đuổi, lách mình vào biệt thự, nhanh như chớp tiến vào bên trong, người hầu đuổi theo phía sau.
Cô vừa vào biệt thự liền thấy Liễu Nhan và Cát Thần Hạo ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh. Sắc mặt Liễu Nhan ảm đạm, Cát Thần Hạo như đang an ủi cô ta.
"Lan Chỉ, sao cô vào được đây!" Cát Thần Hạo phát hiện ra Minh Thù trước.
"Sao tôi lại không biết cách thức vào cửa của nhân loại tiến hóa chứ?" Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt.
"Cô… người này làm sao..."
Người hầu đến chậm một bước, nhìn Cát Thần Hạo nói: "Thiếu gia, cô gái này cố tình xông vào, tôi chặn cô ấy mà không được.”
"Lui xuống." Cát Thần Hạo phất tay.
Người hầu nhìn Minh Thù, gật đầu rời đi.
Liễu Nhan đứng lên, mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Lan Chỉ, cô tới đây làm gì? Cô theo dõi chúng tôi!"
Minh Thù xắn tay áo, nở nụ cười vô hại: "Tới để đánh các người."
Một cô gái nhỏ mang theo một nụ cười vô hại, giọng êm ái nói “Tới đánh các người”, cái cảm giác kỳ lạ không hòa hợp này làm cho Liễu Nhan và Cát Thần Hạo cảm thấy lành lạnh.
Liễu Nhan và Cát Thần Hạo cũng chưa từng luyện võ, làm sao là đối thủ của Minh Thù được. Hai người họ bị Minh Thù lăn qua lộn lại đánh cho thừa sống thiếu chết.
Cát Thần Hạo lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô như một con rắn độc.
[Giá trị thù hận Cát Thần Hạo đã đầy]
Minh Thù đợi cả mãi, chỉ để chờ giá trị thù hận của Cát Thần Hạo. Đây chính là sự khác biệt giữa nhân vật chính và vai phụ.
Giá trị thù hận của nhân vật chính không dễ chơi!
Đồ ăn vặt của trẫm đâu rồi!
Không có gì mà đánh một trận cũng không giải quyết được.
Nếu thực sự không được, vậy đánh hai trận.
Vì vậy Liễu Nhan lại bị đánh.
"Lan Chỉ! Cô buông Liễu Nhan ra, cô có tức giận gì cứ đánh tôi đây, là tôi tìm người tới dạy bảo cô." Cát Thần Hạo mắt đỏ ngầu hét.
Minh Thù quay đầu nhìn hắn một lát: "Ồ!"
Tiếp tục đánh Liễu Nhan.
"Lan Chỉ! "
Cuối cùng Minh Thù vẫn không có được giá trị thù hận của Liễu Nhan.
Nhất định là tư thế đánh không đúng.
Thật là đói.
Lần sau lại đánh tiếp!
Lúc Minh Thù rời khỏi biệt thự, cô dọa người hầu sợ đến run lẩy bẩy. Cô thuận tay lấy đi mấy quả trứng mới, từ từ đi ra tiểu khu, suy nghĩ làm sao để trở về.
Chỗ này... hình như chỉ có xe riêng, không có taxi.
Minh Thù ngồi ở ven đường ăn xong mấy quả trứng, cũng không thấy một chiếc xe nào, đợi mãi cũng không có xe nào đi tới.
Muốn trẫm phải biến thân bay trở về sao?