Tới sát biên giới sân thượng, trước hết nhìn thấy Tiểu Sửu và Đề Nha, trên mặt Tiểu Sửu đã không còn nét mặt khôi hài, chỉ có khiếp sợ và... e ngại.
Ngay cả Đề Nha bình thường lạnh như băng, đáy mắt cũng lộ ra vẻ đề phòng cảnh giác.
Phó Thần thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn sang, bốn chữ lớn Đế Quốc Mỹ Thực thoáng qua trước mắt, hắn nhìn cô gái huy động lá cờ.
Khác với lần gặp mặt trước, trên người cô tràn đầy hơi thở âm u mạnh mẽ.
Người cùng cô giao thủ hầu như không ai là đối thủ của cô, ở giữa lá cờ tung bay, người chơi lần lượt ngã xuống, cũng không người chơi nào bị giết, bọn họ chỉ nằm trên mặt đất kêu rên.
Phó Thần thở thật chậm, vừa rồi ánh mắt kia đối đầu hắn, không phải là ảo giác.
Hắn đột nhiên cảm giác tim của mình đập không ngừng, tim đập nhanh và đầu óc hắn tràn ngập tâm tình kỳ lạ, chi phối hắn đi tới phía Minh Thù.
Người cuối cùng ngã xuống, Phó Thần từ phía sau ôm lấy Minh Thù.
Lá cờ từ phía sau hai người hạ xuống, không khí trở nên yên tĩnh.
"Ôm tôi làm gì?" Tiếng cười vang lên, phá vỡ yên tĩnh.
"Tùy tiện chiếm tiện nghi người khác là không tốt."
Phó Thần lấy lại tinh thần, bây giờ hận không thể chặt tay của mình.
Điên rồi!
Đột nhiên xông lên ôm cô.
Hắn không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, ý nghĩ đầu tiên chính là ôm cô.
Lão tử nhất định là điên rồi!
Phó Thần buông tay ra, ôm cũng ôm rồi, đơn giản quay người kia lại, hắn liếc nhìn trên áo phía trước ngực cô có dính máu, còn vết tích bị vật sắc nhọn đâm trúng.
"Bị thương rồi?"
Minh Thù nhún vai: "Tôi làm sao bị thương được."
Dường như để tăng độ tin cậy, cô còn tự tay vỗ vỗ vào chỗ dính máu.
Thành viên Đế Quốc Mỹ Thực vốn là nhân chứng thấy cô bị người ta đâm trúng tim: "..."
Cô đang lấy lương tâm của cô nói!
Phó Thần nghi ngờ nhìn trên ngực Minh Thù, nhiều máu như vậy, tại sao lại không sao?
Hắn đưa tay muốn sờ.
Minh Thù lấy tay đẩy ra, mỉm cười nói: "Cậu đột nhiên xông lên ôm tôi coi như xong, bây giờ còn muốn sờ ngực tôi, cậu đói khát lắm sao? "
Nói ôm là ôm, trẫm đã đồng ý chưa?
Phó Thần: "..." Lão tử là muốn xác định cô có việc gì hay không! Ai đói khát! Ai thèm sờ ngực cô!
Bà cô trẻ này ăn nói thô lỗ như vậy, coi như là nhân vật phản diện đi chăng nữa cũng không thể thô lỗ như thế!
Hắn liếc liếc vị trí kia, e hèm, quả thật có chút xấu hổ.
Phó Thần bình tĩnh thu tay về, ánh mắt quay ra, nhìn về phía các người chơi đang kêu rên trên mặt đất: "Bọn họ vì sao tấn công cô?"
"Nhất định là coi trọng vẻ đẹp của tôi rồi." Minh Thù khẳng định: "Xinh đẹp hại người, nhưng tôi đẹp cũng không phải lỗi của tôi."
Phó Thần hầu như không suy nghĩ: "Cô có biết xấu hổ không?"
Không phải lão tử muốn phá thiết lập, là cô ta, đều là do cô ta!
Luôn có người muốn phá vỡ thiết lập của lão tử!
Minh Thù nghẹo đầu suy tư: "Chẳng lẽ bọn họ là coi trọng tài hoa của tôi? Dù sao tôi cũng chẳng có gì ngoài xinh đẹp và tài hoa cả."
Phó Thần, cô ta không biết xấu hổ.
"Cô không muốn nói thì thôi." Cô ta tâm tình tốt như vậy xem ra vừa rồi cũng không có chuyện gì, vừa rồi... Phó Thần trong lòng thu lại, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao cứ để ý.
Hắn nhìn người đang nhìn mình cười đến không hiểu nổi, cô ta ngay cả những người này vì sao tấn công cũng không chịu nói, làm sao có thể nói với mình sao cô ta phải biến thành bộ dạng kia?
Trong lòng Phó Thần tức giận một hồi, sau khi âm thầm phát tiết, xoay người chuẩn bị rời đi, hắn là cao thủ ngồi tận trên cao phải giữ gìn hình tượng.
Lúc đầu định tới làm anh hùng tới cứu mỹ nhân... Ha ha, cứu cái rắm!
Hắn cần im lặng.
Đừng hỏi im lặng là ai.
-
Tiểu Sửu cảm giác ba phía đều nhìn về mình, bất ngờ trở nên kích động, hắn cầm lấy tay Đề Nha: "Đề Nha cô nhìn thấy chứ?"
Đề Nha lạnh lùng gật đầu.
Cô ta rõ ràng bị người ta đâm trúng vào ngực, bọn họ nhìn cô ngã xuống, nhưng tiếp theo cô đột nhiên đứng lên, lại như là thực lực được mở khóa.
"Tôi cũng biết cô ta không giống chúng ta, tôi nhất định phải thuyết phục được cô ta, có cô ta phần thắng của chúng ta lớn hơn nhiều."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đề Nha hơi nhíu lại, sâu trong đáy mắt cất giấu một ít suy nghĩ không hợp với tuổi của cô.
Cô nhìn Minh Thù bên kia đang nhìn theo Phó Thần rời đi, thật lâu mới đưa tay kéo Tiểu Sửu đang kích động.
Tiểu Sửu đi qua phía Minh Thù, lần nữa thuyết phục Minh Thù, Minh Thù đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có, cô chỉ huy đám người của Đế Quốc đang sợ choáng váng không có việc gì, lục soát những người chơi đang nằm trên mặt đất, ai có sao thành phố đều lấy hết ra.
"Cô thực sự không suy nghĩ một chút sao?" Tiểu Sửu đi vòng quanh Minh Thù: "Cô phải biết rằng, cơ hội như vậy không phải ai cũng có."
"Cơ hội tốt như vậy, tôi đành nhường hết cho cậu. Trên thân người kia còn có, tìm cẩn thận một chút. Thực sự không tìm ra được, lột da các người."
Đế Quốc Mỹ Thực: "..." Tà giáo thật là đáng sợ.
Tất cả sao thành phố được chất thành đống trước mặt Minh Thù, cô ngồi tại một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, cầm một miếng lương khô, vừa ăn, vừa đem từng viên, từng viên sao thành phố lần lượt đập vỡ vụn, đám người đi theo nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía.
Thời gian tiếp theo không ngừng có người tìm Minh Thù để cướp vật tư, Minh Thù đánh không lại liền tự sát.
Người chơi không biết Minh Thù chơi cái gì, chỉ cho rằng cô có một đạo cụ đặc biệt nào đó.
Không giành được vật tư từ trên tay Minh Thù, người chơi không thể làm gì khác hơn là đoạt của những người khác.
Quái vật bên trong thành phố cũng càng ngày càng khó tìm, những quái vật kia ăn người, tiến hóa được thông minh lợi hại hơn, muốn tìm được quái vật để giết chết, cũng khó giống như đoạt vật tư trên tay Minh Thù.
Nhiệm vụ này, đại khái là nhiệm vụ kỳ lạ nhất mọi người từng trải qua, còn không bằng ngay từ đầu bị loại bỏ, chí ít không cần tiếp nhận bóng ma tâm lý như vậy.
Diễn biến tiếp theo biến thành cục diện các người chơi truy sát Minh Thù, nhưng theo vật tư hao hết, nhóm người chơi này cũng không còn thể lực đuổi theo.
Trên bảng xếp hạng bây giờ có được số sao thành phố nhiều nhất là Phó Thần, tổng cộng có năm viên.
Minh Thù giải quyết hết mấy viên sao thành phố mình có, sau đó đi tìm Phó Thần.
Coi như hắn là tiểu yêu tinh của trẫm, cũng không thể ngăn cản trẫm và đồ ăn vặt yêu thương lẫn nhau.
-
Nhưng mà không tìm được Phó Thần, ngược lại lại tìm được Đỗ Miên.
Hai người oan gia ngõ hẹp gặp nhau, Đỗ Miên nhìn Minh Thù, đáy mắt lộ ra vẻ ngoan cường: "Ngân Lạc!"
"Ồ, đã lâu không gặp." Minh Thù nở nụ cười xán lạn.
Đỗ Miên cười nhạt, cô ta giống như đột nhiên có sức mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Minh Thù: "Ngân Lạc, cô có dám đấu với tôi một trận không?"
"Đấu cái gì, độ xinh đẹp sao? Vừa nhìn đã thấy tôi dễ thương hơn cô rồi!"
"..." Sao cô ta không nói tiếp theo lẽ thường!
Đỗ Miên bị Minh Thù làm xáo trộn suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: "Cô đừng nói sang chuyện khác, có gan cô đấu với tôi một lần."
Minh Thù nở nụ cười ngây thơ vô tội: "Tôi chỉ có xinh đẹp và tài hoa, cô chọn đấu gì?"
Đỗ Miên: "..."
Ai muốn đấu xinh đẹp và tài hoa với cô!
Đỗ Miên tức đến mức giận sôi lên, cái này không giống với dự liệu của cô, cô không tiếp nhận nổi.