Trên đường gặp phải Lâm Dư Tâm.
Dựa vào tình yêu đối với đồ ăn vặt nhỏ đáng yêu, Minh Thù kéo cô ta đến một góc, ân cần hỏi thăm.
Lâm Dư Tâm lại báo cảnh sát. Tuy nhiên, kết quả vẫn như lúc trước, cơ bản là vẫn chẳng ai đánh cô.
Lần này cảnh sát ngay cả Minh Thù cũng chẳng tìm, trực tiếp xem máy giám sát rồi thu đội về.
Nếu không phải do Nhật Mộ Trường Giang bảo vệ, có khi Lâm Dư Tâm đã bị mang về cục cảnh sát giáo dục.
Tất nhiên đây là chuyện sau này.
Minh Thù lúc này đang ra khỏi quán rượu, cô liếc mắt xem giờ, vừa đúng chín giờ.
Minh Thù hít thở sâu một hơi, sương trắng tản ra.
Cô xốc lại trang phục, bỏ đi, cho dù quá giờ cũng phải tìm chỗ nào đó ăn một bữa rồi hãy nói tiếp.
Khi về, nếu Sở Hồi có làm loạn thì cũng có sức trừng trị hắn.
Ôi! Hoàn hảo!
"Chị, khi nào chị về?" Giọng nói mệt mỏi của Sở Hồi từ bên kia truyền đến: "Chị bảo là chín giờ? Bây giờ cũng gần mười giờ rồi đấy."
"Gấp gáp cái gì, tôi là mẹ hay là bảo mẫu của cậu đây?"
"Em muốn gặp chị."
Giọng nói Sở Hồi mềm mại, nhẹ nhàng như nói nhỏ bên tai cô, lại khiến trong lòng cô có chút ngứa ngáy.
Tiểu yêu tinh.
Có những lúc biết rõ là giả nhưng lại không khống chế được vì hắn mà mơ hồ.
"Tôi là người mà cậu muốn gặp là gặp chắc?" Đương nhiên chuyện này cũng chẳng ngăn được cô tiện miệng mà tức giận với hắn: "Im lặng chút đi, đừng quấy rầy tôi."
Minh Thù bảo tài xế đi nhanh một chút.
Tài xế rất bất đắc dĩ: "Cô gái à, tuyết rơi nặng hạt như vậy, tôi đâu dám đi nhanh chứ, bạn trai thúc dục sao?"
Minh Thù chỉ cười cười, không phản bác lại.
Tuyết rơi nặng hạt phủ kín đường, tài xế nói vòng vo, trở về khu nhà đã là mười một giờ rồi.
Minh Thù rất lâu không nghe thấy giọng nói của Sở Hồi.
Lên lầu mở cửa, hành động liên tục cực kỳ lưu loát.
Phòng khách thắp một ngọn đèn nhỏ, từ đỉnh đầu bao phủ thiếu niên trong quầng sáng.
Hắn nằm dựa vào bàn, hai mắt khép nhẹ, điện thoại đặt ở bên cạnh.
Nói đáng thương như thế mà kết quả là bản thân lại ngủ say rồi, người gì vậy không biết.
Trên thế giới này, không thể tin tưởng nhất chính là tiểu yêu tinh.
Có thể hết lần này tới lần khác...
Cô không thể không tin.
Minh Thù cởi áo khoác vừa dày vừa nặng, mang theo đồ ăn vặt đi chân trần sang phòng bếp bên kia.
Ôi! Ôi! Ôi!
Người bình thường trông thấy cảnh này, xem như không nảy sinh chuyện gì không phù hợp với trẻ con cũng phải có chút mặt đỏ, tim đập chứ? Sao cô ấy lại thèm ăn cơ chứ?
Minh Thù đứng ở cạnh bàn ăn, trước tiên phát cho Kim Nguyên Bảo đang chổng vó lên trời một cái, cởi cổ áo sau đó ngồi xuống, bắt đầu bỏ đồ ăn vặt ra.
Mùa đông nên ăn nhiều một chút, nếu không trẫm làm sao mà qua được mùa đông đây.
Phía sau lưng Minh Thù bỗng dán lên một cơ thể nóng bỏng, trên vai có chút nặng, thiếu niên đặt đầu lên vai cô.
"Chị."
Thiếu niên mang theo giọng mũi, vô cùng êm tai.
Vừa như là làm nũng, lại vừa như là mơ ngủ, mơ mơ màng màng nói. Minh Thù nghe mà tim cũng theo đó mà có chút mềm đi.
Cơ thể hắn vừa di chuyển kéo tay Minh Thù ra, trực tiếp ngồi vào trong lòng cô, ôm lấy cổ cô.
Minh Thù: "..." Kéo cái tên tiểu yêu tinh trẫm tạm thời sủng hạnh này ra ngoài! Đưa cái này chống đỡ trẫm sủng hạnh tạm thời tiểu yêu tinh kéo ra ngoài! Đừng tưởng làm nũng một chút là được nha!
Cơ thể Sở Hồi vốn không thấp nên khi ngồi trong lòng Minh Thù, thực ra có cao hơn một chút.
Minh Thù híp mắt đối diện hắn, ánh mắt hắn rơi trên cánh môi Minh Thù, chậm rãi cúi đầu.
Minh Thù sờ vào trán hắn.
"..."
Sở Hồi bị buộc dừng lại.
"Vẫn còn hơi sốt." Minh Thù đè xuống một lúc, nghiêm chỉnh nói: "Về giường ngủ đi."
"Em không muốn ngủ."
Minh Thù thu đồ ăn vặt lại đẩy hắn ra, đứng dậy đi vào phòng tắm tẩy trang: "Vậy thì tôi đi."
"..." Hắn không tin cô không nhìn ra là hắn muốn làm gì!
Sở Hồi thấy trước đây mình không phải là người nóng nảy, nhưng từ khi gặp được người không thể hiểu nổi này, hắn thấy mình nóng nảy hơn rất nhiều.
Sao lại thích cô chứ?
Hắn thật sự không biết, hắn thậm chí còn không hiểu cô gái này, cô là người ở đâu, bạn bè của cô thế nào, thích cái gì, không thích cái gì, hắn đều không biết.
Nhưng... Chính là thích cô.
Mỗi lần tới gần cô, hắn liền thấy tim đập rất nhanh, ngực nóng lên từng cơn.
Hắn muốn có được cô.
Muốn tiến thêm một bước để cô trở thành của riêng hắn.
Sở Hồi cắn răng đuổi theo Minh Thù vào phòng tắm. Cô đã thay đồ ở nhà, đang rửa mặt.
Sở Hồi đứng ở cửa đợi cô rửa mặt xong.
Khi cô đi ra, hắn giơ tay ngăn lại.
Thiếu niên vươn cổ, anh dũng hùng hồn mà nói: "Uý Lam, em muốn chị."
"Bé tí ranh con không lo học hành cho tốt, muốn ăn đập hả?"
"Em trưởng thành rồi!" Thiếu niên nói.
"Vậy tôi đây là tốn tiền để mua một Ngưu Lang đấy à?"
"..."
Thiếu niên dường như phát cáu.
Nhìn chằm chằm Minh Thù mấy giây không có phản ứng.
"Chuyện lúc trước, chúng ta vẫn chưa nói xong, chi bằng nhân cơ hội tâm sự..."
"Em đi ngủ đây." Thiếu nhiên nhanh nhẹn xoay người, nhanh chóng lên giường chui vào trong chăn.
Cô không hỏi rõ ràng trên điện thoại, nhưng hắn biết, chuyện này không thể cứ thế mà trôi qua được.
Nhưng hắn không biết phải giải thích thế nào.
Nói là hắn vì giận dỗi mà tiếp cận cô chắc.
Minh Thù khẽ cười, chỗ sơ hở trẫm nắm trong tay còn dám ngang ngạnh với trẫm nữa.
Minh Thù tắt đèn, giống như trước chọn ngủ ở sô pha.
Sở Hồi tự nhiên không dám bảo Minh Thù lên giường ngủ, lật qua lật lại, hai tiếng sau mới ngủ được.
-
#Đào sâu về tiểu Bạch Liên Lâm Dư Tâm.#
Trên diễn đàn, tiêu đề này đột nhiên trở nên được quan tâm.
Minh Thù buổi sáng đã làm "tàu ngầm" theo dõi, tiêu đề này là do Lưu Quang Vũ đăng lên, cô ấy trực tiếp đặt tên.
Viết về yêu hận tình thù từ khi cô ấy và Lâm Dư Tâm quen biết đến buổi lễ trao giải hàng năm.
Khi Lâm Dư Tâm vừa mới gửi bài đi, vẫn chưa quen thuộc quy tắc nên làm quen với Lưu Quang Vũ.
Vì Lâm Dư Tâm nói rất dễ nghe, nên Lưu Quang Vũ nhanh chóng xem cô ta là người bạn cùng giới tốt bụng.
Sau đó biết các cô ở cùng một thành phố, rất thuận tiện cho việc gặp mặt.
Sau khi gặp mặt, quan hệ càng tốt hơn thật là vô cùng thân thiết.
Lúc không có việc gì làm, hẹn nhau đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Lâm Dư Tâm mặc dù nói chuyện rất cẩn thận, nhưng thi thoảng vẫn lộ ra sơ hở nhỏ.
Trước kia là Lưu Quang Vũ tin tưởng cô ta nên không quan sát tỉ mỉ.
Lúc này, qua đoạn ghi âm nói chuyện phiếm mà Lưu Quang Vũ phát ra, mọi chuyện không như thế nữa.
[Tiểu Vũ, cậu xem "Quan sủng" chưa? Ờ, tớ xem rồi, cũng không tồi, chỉ là thấy kịch bản của cô ta hơi kỳ lạ, tại sao nam chính lại ở trước mặt hoàng đế mà hiểu nhầm nữ chính?]
[À? Tớ từng viết thế sao? Làm gì có nhỉ... Chắc không phải đâu, tớ viết không phải như thế mà.]
"Quan sủng" là bản bị người hâm mộ của Lâm Dư Tâm ghét kinh khủng.
Những cuộc nói chuyện phiếm như vậy được ghi lại rất nhiều.
Không biết Lưu Quang Vũ tìm được ở đâu đám người hâm mộ của Lâm Dư Tâm, như trong đoạn ghi âm cuộc nói chuyện.
Bên trong có khá nhiều lời an ủi người hâm mộ của Lâm Dư Tâm, thực tế lại càng thu hút những lời không phân biệt được của người hâm mộ.
Minh Thù cảm thán một tiếng: "Bà chị này chắc chắn là tốt nghiệp khoa quốc ngữ rồi... Muốn chết à! Bỏ xuống cho ta!"
Thú nhỏ đang chất đống đồ ăn vặt, lông dựng hết lên, cầm đồ ăn vặt bỏ vào không gian của mình, nhìn Minh Thù lè lưỡi làm mặt quỷ.
Minh Thù vươn tay tóm lấy nó.
Thú nhỏ lập tức từ phía Kim Nguyên Bảo chạy tới.
Minh Thù chưa bắt được thú nhỏ, tiện tay lật người Kim Nguyên Bảo lại.
Kim Nguyên Bảo đạp đạp chiếc chân ngắn, nhỏ: "..."
Sao người bị thương luôn là nó vậy?