Không biết tại sao Giản Hề lại biến thành bộ dạng hiện tại.
Có một lần Giản Hề một mình tìm được Lê Mộng, sắc mặt bình tĩnh nói hôm đó cô đã nhìn thấy hết rồi.
Tuy là Lê Mộng nghe cô nói qua rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe cô bình tĩnh nói như vậy.
Đáy lòng có chút dự cảm không tốt, tâm tình buồn bực gây sự với Giản Hề đẩy cô một cái.
Giản Hề té xuống xe lăn, trán đụng vào bậc thang chết tại chỗ.
Lê Mộng bị dọa sợ, may là lúc đó không có ai. Cô ta sắp xếp hiện trường thành ngoài ý muốn rồi lau đi tất cả dấu vết của mình, vội vã rời khỏi.
Cảnh sát tới, cuối cùng vì tình trạng của bản thân Giản Hề mà phán quyết thành ngoài ý muốn.
Đoạn thời gian cha mẹ Giản Hề mất đi con gái, đều là Lê Mộng chăm sóc bọn họ.
Vì bù đắp cho Lê Mộng mà sau tang lễ của Giản Hề, ông bà Giản đề xuất nhận cô ta làm con gái nuôi.
Mục đích của Lê Mộng chính là như vậy, đương nhiên ỡm ờ đồng ý.
Sau đó Lê Mộng được cha mẹ Giản Hề đón vào thành phố, lên đại học trở thành một tiểu thư tri thức hiểu lễ nghĩa, sau đó còn qua lại với anh trai của Giản Hề.
Vì trọng sinh bị cha mình bán đến nơi này, cô ta cũng nghe được không ít tin tức giúp anh trai Giản Hề rất nhiều trên phương diện làm ăn.
Có lẽ Giản Hề là một nhân vật phản diện đáng thương nhất.
Dòng thời gian bây giờ là Giản Hề quen biết Lê Mộng được một đoạn thời gian, cũng đã gặp mẹ của Giản Hề.
Lần này Giản Hề sẽ bị bệnh, cũng được nhận quà của Lê Mộng.
Giản Hề ngắm sao vào ban đêm, ban đêm vốn lạnh nên Giản Hề bị cảm lạnh trực tiếp phát sốt vào ngày hôm sau.
[Nguyện vọng của Giản Hề là đến trường học giống như người bình thường, không muốn để cho Lê Mộng ở bên cạnh anh trai cô.]
Hài Hòa Hiệu nói xong cũng không để ý Minh Thù phản ứng gì nhanh chóng biến mất.
Lúc này không chạy, đợi cô nổi bão sao?
"Tiểu Hề?"
Một cái đầu xông ra từ bên cửa sổ cột tóc hai bím, da hơi đen nhưng không ảnh hưởng đến vẻ thanh tú của cô ta.
Người này chính là Lê Mộng.
"Tiểu Hề, xin lỗi nha." Lê Mộng bám vào bệ cửa sổ, gương mặt áy náy: "Tôi không biết cô sẽ phát bệnh, cô đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tôi không định tha thứ cho cô." Minh Thù mím môi cười.
Lê Mộng thấy cô gái bên trong đang cười, chỉ xem cô đang nói đùa: "Tiểu Hề, xin lỗi mà, cô hãy tha thứ cho tôi, tôi thực sự không phải cố ý."
"Tôi không muốn tha thứ cho cô."
"Tiểu Hề, ngày mai tôi sẽ trở lại thăm cô, cô dưỡng bệnh cho tốt đi." Lê Mộng liếc mắt nhìn ở ngoài dường như có người qua đây, cô ta vội vàng nói: "Tôi đi trước, cô đừng giận tôi nhé."
Minh Thù: "..." Đã nói trẫm không tha thứ cho ngươi rồi mà! Bị điếc sao?
Nếu không phải bây giờ trẫm không còn sức lực, chắc chắn lôi cô ta vào đánh một trận.
"Két..."
Cửa phòng bị người khác đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi hơn dì Quế một chút tiến đến: "Tiểu thư đỡ hơn chút nào chưa?"
Dì Quế và người phụ nữ này đều chăm sóc nguyên chủ.
Trước đây Dì Quế giúp việc ở Giản gia, người phụ nữ này là người tìm từ trong thôn tên là tiểu Lệ.
"Lê Mộng kia cũng thật là, sao có thể để cô đi ngắm sao gì chứ." Tiểu Lệ có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Minh Thù: "Tiểu thư à, cô muốn có một người bạn tôi có thể hiểu được, nhưng cô vẫn cẩn thận Lê Mộng kia một chút."
"Ừm."
Tiểu Lệ hơi ngạc nhiên, lúc Lê Mộng mới vừa tiếp xúc với cô, cô đã nhắc nhở.
Con bé Lê Mộng kia không có lợi lộc gì thì không làm, giống như mẹ của cô ta vậy, cô không cảm thấy cô ta đột nhiên đối với tiểu thư tốt như vậy là không có ý đồ gì.
Nhưng khi đó tiểu thư lại không cho cô sắc mặt tốt.
Không ngờ hôm nay tiểu thư lại chịu nghe theo.
"Chị tiểu Lệ, tôi muốn gọi điện thoại cho người nhà." Minh Thù cười với tiểu Lệ.
Người trên giường trắng nõn, mặc dù mang theo bệnh trong người giữa hai lông mày khi cười lên cũng khiến trái tim người khác run rẩy, như nở ra đóa hoa bách hợp nhỏ trong sương sớm.
Tiểu Lệ cân nhắc một chút: "Còn gọi điện thoại đến nhà thôn trưởng nữa, thân thể cô không tốt lắm không thể chịu lạnh lần nữa. Cô muốn nói cái gì, tôi để dì Quế đi nói giúp cô vậy."
Dì Quế tương đương quản gia của nơi này, cô không có tư cách đi gọi điện thoại đến Giản gia chỉ có thể để cho dì Quế đi.
"Tôi muốn tự mình đi."
"Cái này..." Tiểu Lệ có chút khó xử.
Tiểu Lệ lưỡng lự một lúc lâu không muốn tiểu thư phát bệnh, muốn người nhà có thể hiểu được. Lúc này cũng không biết dì Quế đi nơi nào rồi.
Tiểu Lệ thở dài, mặc quần áo đàng hoàng cho Minh Thù, lại khoác thêm một cái áo choàng lúc này mới dẫn cô đến nhà thôn trưởng.
...
"Cô dẫn tiểu thư đến đó làm gì?"
Tiểu Lệ dẫn theo Minh Thù trở về đã bị dì Quế đứng ở cửa chặn lại.
"Tiểu thư cô ấy còn phát bệnh, cô lại dẫn cô ấy đi ra ngoài có chuyện gì xảy ra ai chịu trách nhiệm đây?"
Dì Quế chống nạnh, gương mặt chanh chua chỉ vào tiểu Lệ mắng một trận.
"Dì Quế..."
"Tôi thấy cô không muốn làm công việc này nữa rồi, không muốn làm nhưng trong thôn có người muốn làm."
Mấy lần tiểu Lệ muốn nói chuyện đều bị dì Quế cắt đứt.
"Dì Quế, nơi này bà làm chủ hay tôi làm chủ?"
Cô đứng ở bên ngoài lâu như vậy, người này thì hay rồi đứng ở cửa xem mình là chủ nhà, còn trách mắng tiểu Lệ và gạt cô sang một bên.
Dì Quế nghe giọng Minh Thù, nhịp tim đập mạnh vài cái: "Tiểu thư, cô đang nói gì vậy, tôi đây là bị cô ta chọc tức. Cô xem thân thể cô không tốt, còn phát bệnh thì sao có thể ra bên ngoài?"
"Vậy bà còn không cho tôi vào trong?" Minh Thù nheo mắt, khóe miệng mang theo chút ý cười: "Bà còn muốn chặn cửa lớn này bao lâu nữa?"
Sắc mặt dì Quế thay đổi cũng rất nhanh phản ứng kịp, quan tâm nói: "Xem tôi bị cô ta chọc tức đến quẫn trí rồi, tiểu thư mau vào trong đừng để bị lạnh nữa."
Bà đưa tay muốn đỡ Minh Thù.
Minh Thù bỏ qua bà tự mình vào bên trong.
Tay dì Quế rơi vào khoảng không, bà nhíu mày giận dữ nhìn về phía tiểu Lệ.
Tiểu Lệ cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Dì Quế hô một tiếng: "Tiểu thư, cô chậm một chút."
Nhà của Giản gia có ba tầng, vì đã sửa chữa nên chất liệu rất đáng được chú ý. Mặc dù là ở trong thôn nhưng căn nhà như vậy cũng rất đáng tiền.
Căn phòng Minh Thù ở là căn phòng tốt nhất nơi đây, dì Quế muốn theo Minh Thù vào trong thì bị Minh Thù chặn lại.
"Dì Quế đi làm cho tôi chút đồ ăn, tôi muốn ăn thịt kho tàu, xương sườn chua ngọt, viên bách hợp..."
Minh Thù báo xấp xỉ mười tên món ăn một hơi, chặn dì Quế ở cửa.
"Tiểu thư... cô có thể ăn nhiều như vậy sao?" Dì Quế lúng túng nói: "Hơn nữa thân thể cô còn chưa khỏe, ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy không tốt đâu, bác sĩ nói cô phải ăn thanh đạm một chút."
Dì Quế nhìn sắc trời một chút, không ngừng khó xử: "Hơn nữa cũng đến lúc này rồi, nguyên liệu cũng không còn nhiều như vậy..."
"Hôm qua, cha mẹ tôi mới để người ta mang đồ ăn đến nhiều đồ như vậy. Dì Quế, bà cho là tôi không biết à?"
Giản Hề cũng không phải không được yêu thương, cách hai ngày cha mẹ Giản gia sẽ cho người chuyên đem đồ qua đây, cố gắng hết sức bổ sung dinh dưỡng cho con gái nhà mình.
Lần này dì Quế đổi sắc mặt hoàn toàn.
Nhất định là tiểu Lệ nói gì đó với tiểu thư.
Dì Quế cười gượng hai tiếng: "Tôi cũng là vì thân thể tiểu thư khỏe mạnh. Tiểu thư muốn ăn như vậy thì tôi sẽ đi làm."