“Nếu như muốn tôi đi làm nhiệm vụ thành phố năm sao gì đó, thì miễn bàn.”
“À.” Phó Thần cười khinh miệt, khuôn mặt vốn không có chút biểu cảm gì đột nhiên trở nên sinh động, nhan sắc như đạt đến một tầm cao mới, nhưng hắn rất nhanh nén lại: “Một mạng đổi một mạng, cô đổi với cô ấy, tôi sẽ buông tha cô ta.”
“Các hạ thật là thuận gió bẻ măng, lên như diều gặp gió...” Trẫm đây vô giá, bộ ngươi nói đổi là đổi sao?
Phó Thần nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Đúng là có ý đó.”
Ha ha!
Tiểu yêu tinh đã tiến hóa đến mức không cần thể diện như vậy, trẫm thật sự khâm phục.
“Đánh một trận không.” Minh Thù thô bạo xăng tay áo: “Người nào thắng có thể ăn bánh bao thịt.”
Chúng ta không cần phải ở đây nói nhảm, trực tiếp làm.
Phó Thần: “…”
Đỗ Miên-bánh bao thịt: “…”
“Cô không phải là đối thủ của tôi.” Phó Thần nói:
“Nếu cô đã biết chuyện của thành phố năm sao, thì đã biết tôi đến từ nơi nào, đánh với tôi, cô chỉ có thua.”
“Chưa đánh thì làm sao anh biết tôi sẽ thua, bớt nói nhảm đi, anh có đánh hay không?”
Đánh cầu lông!
Nếu hắn đánh nhau với cô, thì lần tiến công chiếm đóng kế tiếp phải làm thế nào?
Ánh mắt Phó Thần đảo qua đảo lại giữa hai người Minh Thù và Đỗ Miên, cuối cùng nhắm mắt, xoay người rời đi.
Không thể trêu vào, thì ông đây có thể lẫn tránh.
Lời mới vừa nói?
Ha ha... Lão tử có nói qua sao? Không có! Lão tử không nói gì cả!
Minh Thù: “…” Quần ta cũng đã cởi, cậu vậy mà đi sao?
Công chúa nhỏ xù lông sao!
Cái này đúng là quá mất hình tượng nha!
“Cô...” Đỗ Miên cắn môi lui về phía sau hai bước.
“Yên tâm, tôi nói không giết cô là không giết cô, tôi muốn nói đạo lý.” Minh Thù mỉm cười, tự tay vỗ vỗ bả vai Đỗ Miên: “Sống khỏe mạnh tiểu bảo bối, ngàn vạn lần không được chết, lần này tôi có thể cứu cô, nhưng lần sau thì chưa chắc, cô chết tôi sẽ rất ưu sầu.”
Chết rồi voucher đồ ăn vặt cũng không còn, không thể chết được nha!
Minh Thù trong lúc Đỗ Miên còn đang ngơ ngác, đã rời đi.
Con đường đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc, Đỗ Miên nắm lấy vạt áo của mình.
Thành phố năm sao... Bọn họ mới vừa nói là thành phố năm sao?
“Bạch vân bạch, lam thiên lam, thiện ác nhất tuyến thiên. Huyết như hải, thi như sơn, sinh tử nhất niệm gian. Thần linh diệt, ác ma Lâm, hắc bạch vĩnh vô giới. Luân hồi tràng, vạn xương khô, tuyệt địa phùng sinh giả. Hỗn độn thành, thiên địa môn, trường sinh mộng nhất trường...”
Giai điệu cổ quái không biết từ đâu truyền đến, da đầu Đỗ Miên tê dại quan sát xung quanh, lại là bài hát kia, so với lần trước cô nghe được nhiều hơn vài câu.
Minh Thù liếc nhìn Tiểu Sửu đang ngâm nga giai điệu.
Tiểu Sửu tiếp tục hát: “... Tiên nhân thán, phàm nhân ảnh.”
Tiểu Sửu dừng lại, Minh Thù nhìn hắn: “Hết rồi?”
Tiểu Sửu chớp mắt: “Tôi hát nghe hay không?”
Hắn không trả lời câu hỏi của Minh Thù.
Minh Thù cũng không so đo, hỏi: “Bài hát này có ý nghĩa gì?”
“Hì hì, không biết.”
“…” Không biết ngươi còn hát hăng say được như thế: “Hát rất khó nghe.”
Tiểu Sửu: “…”
-
Hai ngày sau, Minh Thù và tất cả đội viên của đế quốc mỹ thực hội họp, những người này cũng xem như có chút bản lãnh, ngoại trừ vài vết thương nhỏ, cũng không ai tử vong.
Sau khi hội họp xong, Minh Thù dẫn bọn họ đi cướp vật tư.
Mục tiêu của bọn họ là, làm cho người chơi không có lương thực để ăn.
Biểu thị người của đế quốc mỹ thực như kiểu, thật tình chưa thấy qua người ác độc như vậy.
Đề Nha này được gọi là công tắc của điểm an toàn, Minh Thù hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được điểm an toàn.
Đúng là lúc giết quái vật hơi nhẫn tâm, những quái vật này càng tiến hóa càng xấu, quả thực xấu vượt ra vũ trụ, xấu vượt khỏi ngân hà.
Ngày hôm đó rõ ràng trùng trắng lớn ở trong bầy quái vật này đều thuộc loại rất đáng yêu.
Ngược lại điểm an toàn của thhành phố ba sao thấp hơn so với thành phố hai sao, hơn nữa đa số đều là vũ khí.
Minh Thù đạp một đống vũ khí, buồn bực không thôi: “Lấy nhiều vũ khí như vậy làm gì? Có thể ăn không?”
“Lão đại, có thể bảo vệ mạng sống!” Thành viên của đế quốc mỹ thực nói: “Những vũ khí này giết quái vật, có hiệu quả đặc biệt tương đối khá tốt.”
“Lão đại, có phải chúng ta cũng cần đi giết quái vật? 200 người chơi đứng đầu top mười tập hợp được mười ngôi sao thành phố mới có thể rời đi được.”
Đừng hỏi bọn hắn có bao nhiêu ngôi sao thành phố.
Bọn họ không có!
Một ngôi sao cũng không có!
Thật là nghèo kiết hủ lậu.
“Nhìn thấy chúng nó liền ăn không vô.” Trẫm phải phá hư nhiệm vụ này, giết quái vật gì.
Nhưng làm sao mới có thể... phá hư đây.
Có rồi.
Minh Thù mở bảng xếp hạng, trên đó có thể hiện những người chơi có ngôi sao thành phố.
Không chỉ có hai trăm tên, bất luận người chơi nào có sở hữu ngôi sao thành phố đều sẽ hiện diện trên đây.
Từ bảng xếp hạng có thể cảm giác được ác ý của trò chơi này, cái này không phải là người giàu khoe của, khiến người ta phải đi cướp đoạt sao?
Thế nhưng bản đồ lần này không hề giống lần trước, thể hiện vị trí và trận doanh của người chơi.
Minh Thù phớt lờ thiết bị của mình--
Đôi mắt ưng: trang bị dùng một lần, có thể nhận dạng trong nhiệm vụ ở một nơi không bản đồ, kiểm tra hết thảy người chơi.
Minh Thù nhấp vào sử dụng.
Bản đồ tối sầm, một lát sau lại sáng lên, lần sáng lên này, bản đồ xuất hiện điểm màu xanh, phía trên những điểm màu xanh có gán những chữ số không giống nhau.
Minh Thù đối chiếu phía dưới bảng xếp hạng, mấy chữ số này, chắc là số lượng ngôi sao thành phố.
Phía trên cùng còn thể hiện số lượng người chơi dư thừa.
Không biết số người đến ban đầu là bao nhiêu, nhưng bây giờ còn dư lại 1300 người.
Đó là một thiết bị tốt nha!
Không sợ điều chấp của trò chơi, chỉ sợ chấp dân mới giàu hoang phí!
“Đi, đưa bọn họ đi đánh cướp!” Cộng đồng quân Thù hạ cờ.
Mọi người: “…” Càng ngày càng xã hội.
Những người bị đánh cướp đầu tiên chính là hai người bạn bè.
Bị đế quốc mỹ thực bao vây, hai người đều bối rối, lo sợ hỏi: “Các người... Các người làm gì vậy?”
Minh Thù vai khiêng đại kỳ, chân đạp trần xe: “Giao vật tư ra đây.”
Quy tắc trò chơi cho phép cướp đoạt ngôi sao thành phố, hai người bọn họ đều cho rằng là tới đoạt ngôi sao thành phố, không ngờ bọn họ là tới đoạt vật tư.
Hai người cũng không bối rối, lúc này bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Bọn họ đem vật tư trên người giao ra: “Chỉ... có bao nhiêu đó, trên người chúng ta không còn gì nữa.”
Hai người cộng lại cũng chỉ có ba chiếc bánh quy, bốn bình nước.
“Ngôi sao thành phố cũng phải giao ra.” Minh Thù nhảy xuống, ung dung đi tới, cô cười: “Phối hợp tốt một chút, tôi không giết các người.”
Nụ cười của cô gái trước mặt cực kỳ xinh đẹp, thành phố này thật dơ dáy, giống như không còn biện pháp nào nữa.
“Cho cô...”
Ngôi sao thành phố huyết hồng đưa tới trước mặt Minh Thù, nàng nhận lấy quan sát một phen, ngay trước mặt hai người ném xuống, bước chân nặng nề...
“…” Đó là... ngôi sao thành phố.
Cô điên rồi sao?
Không chỉ có hai người bị cướp khiếp sợ, ngay cả người của đế quốc mỹ thực cũng rất khiếp sợ, không hiểu tà giáo giáo chủ đây đang làm cái quái gì.
“Người kế tiếp.”
Cô gái xoay người, đại kỳ vung lên, huyết hồng mỹ thực đế quốc bốn chữ lớn đón gió rêu rao.
Minh Thù dựa vào điểm trên bản đồ, một vòng lại một vòng càn quét thành phố, thấy người nào sở hữu ngôi sao thành phố liền đoạt lại hủy diệt.
Có người chơi kiểm tra bảng xếp hạng, phát hiện trước đây bảng xếp hạng rất tuyệt vời, nhưng lúc này nhìn qua lại thiếu không ít, có người thậm chí đã mất trên bảng xếp hạng.