Tôn trọng lẫn nhau là phép, Đoàn Thác đã không tôn kính Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm tự nhiên cũng sẽ không phải xem sắc mặt hắn, bọn họ coi như ngang nhau, Đoàn Thác mặt dày nói là vì mời Ôn Đình Trạm sao?
Nếu không phải vì Ôn Đình Trạm thiết yến đón gió tẩy trần, lại ngay tại một cửa ải mấu chốt như vậy. Đoàn Thác ban ngày còn biểu hiện chính mình khẩn trương chiến sự cỡ nào, tự thân tự lực, đến buổi tối liền bày ra cảnh tượng thối nát, chỉ bằng điểm này, cũng đủ để Ôn Đình Trạm tham tấu lên trên.
Vốn được Đoàn Thác mời đến xem kịch vui, trợ uy quan viên lúc này đều cứng đờ người, bọn họ cũng vì đại chiến đêm trước không có chiến sự, sa vào hưởng lạc...
Nhìn thiếu niên phẩy nhẹ bộ áo trường bào tinh tế màu lam bạc, dưới ánh sáng ngọn đèn bên trên càng chói mắt như một vầng sáng. Hắn bình tĩnh như vậy, sắc mặt thanh nhã bước ra ngoài. Rõ ràng bộ pháp ung nhã, không vội cũng không trì hoãn, nhưng hắn bị Lã Tuấn đứng ở cửa thân thủ muốn ngăn trở, lại chạm không được một góc áo, trơ mắt nhìn hắn lướt qua sát người mình.
Dạ Dao Quang trong lòng hừ lạnh, xoay người ở giữa, đầu ngón tay nàng giấu trong tay áo rộng rãi vừa chuyển, không có bất luận kẻ nào nhìn tới được nàng động tác, mà ngay lập tức một luồng vô hình khí Âm sát bay thẳng ra, đánh vào mi tâm Đoàn Thác.
Đoàn Thác bị Ôn Đình Trạm phản ứng ngay mặt trước mặt tất cả mọi người, trong bụng sinh một ổ lửa, nhưng hắn chưa kịp phản ứng, thân thể liền rét run, phảng phất ngoài cửa sổ một cỗ gió lạnh tiến vào, lạnh thấu tận xương cốt.
“A Trạm nhà ta, thật sự là soái ca mà!” Một hồi nhìn cảnh bọn họ trong viện, Dạ Dao Quang liền hóa thân tiểu cô nương mê muội, nghĩ đến vừa mới ở đại đường, Ôn Đình Trạm chỉ nói mấy câu, liền làm mặt mũi tất cả những người bên trong đen xì, ngược lại với vẻ mặt đưa đám kia, trong lòng Dạ Dao Quang sảng khoái không thôi.
“Dao Dao cũng không có khách khí?” Ôn Đình Trạm không nhìn ra, nhưng có thể đoán được.
“Hừ, dám sỉ nhục nam nhân của muội, hắn là ăn gan hùm mật gấu.” Dạ Dao Quang cười lạnh không nói, “Sát khí vào thể, ta muốn để hắn từ giờ khắc này gặp xui xẻo đến cha nương hắn cũng không biết vì sao!”
Thiên lân đã hấp thu khí Âm sát của cương thi, so với Dạ Dao Quang năm đó ở quận Dự Chương làm với tứ thiếu gia Liễu gia thì hiện tại căn bản không thể so sánh nổi.
“Ha ha ha ha, Dao Dao, nàng thật đúng là có đại ân với ta.” Ôn Đình Trạm vừa nghe đến lời nói của Dạ Dao Quang, liền cười phá lệ thoải mái.
Dạ Dao Quang chỉ nghĩ Ôn Đình Trạm là vì nàng bảo hộ hắn mà vui vẻ, lại hoàn toàn không biết, hành động lần này của nàng, Ôn Đình Trạm đã liên tưởng đến một kế sách vạn kiếp bất phục cho Đoàn Thác.
Tuy nhiên, kế hoạch còn chưa bắt đầu, Ôn Đình Trạm sẽ không nói cho Dạ Dao Quang, mà nắm lấy tay nàng đưa nàng ra khỏi doanh trại, một đạo như vậy rời khỏi, tới thẳng trạm dịch. Tựa hồ, Ôn Đình Trạm đã sớm lường trước việc bọn họ sẽ quay lại trạm dịch nghỉ ngơi, cho nên rất sớm liền phân phó người ở trạm dịch dọn dẹp phòng. Khi hắn vừa quay trở lại, đúng lúc còn có bữa tối vô cùng phong phú.
Ăn uống no đủ, Dạ Dao Quang tâm tình thoải mái đi ngủ. Ôn Đình Trạm sớm cũng đã nằm trên giường, ngày mai có nhiều việc hắn phải đích thân làm. Nhưng hắn vừa mới tiến vào mộng đẹp, Dương châu bên cạnh liền bay ra, thẳng đến gian phòng của Tuyết Vực.
Ôn Đình Trạm đã nhiều ngày liên tục ngăn cách Ma quân, Ma quân nguyên bản chỉ nghĩ Ôn Đình Trạm là muốn làm hòa với thê tử của mình, nhưng lại vô tình nghe lén được, cũng không phải có đa tâm. Có thể ngày hôm trước hắn vừa nói với Ôn Đình Trạm sẽ buông xuống, nhưng cảm nhận được hơi thở tinh thuần của tuyết sâm, nếu như hắn có mắt, hắn nhất định mạo hiểm!
Tuyết sâm thành tinh a, hắn sống đã hơn hai ngàn năm cũng chưa từng gặp qua. Đây là hai ngàn năm mới gặp một thiên tài địa bảo, tuyết sâm này nói không chừng có thể giúp hắn ngưng ra hình thể, triệt để thoát khỏi Dương châu, cũng là thoát khỏi trói buộc của Ôn Đình Trạm!
Tuy rằng Dạ Dao Quang dùng ngũ hành Thái Ất Thần Châm che lại hơi thở của Tuyết Vực, nhưng Ma quân vốn không phải nhân thể, hắn là một luồng thần thức, hắn cảm giác có một sinh linh không đồng dạng như vậy.
Nhưng, Ma quân ban ngày bị Ôn Đình Trạm ngăn cách, lại hoàn toàn không biết Kim Tử cùng Tuyết Vực cả ngày ở cùng nhau, cho nên Ma quân còn chưa xâm nhập vào phòng của Tuyết Vực, Kim Tử liền cảm ứng được, nó chạy đến, giương đôi mắt vàng lóng lánh nhìn chằm chằm Ma quân.
Chết, còn con khỉ, ngươi thế nào với mất não như chủ nhân ngươi thế, tuyết sâm thành tinh cũng không phải do các ngươi giở trò xấu mới rơi vào yêu đạo, đây là trời ban cơ hội, cứ yên tâm thoải mái ăn, ngươi chẳng lẽ không muốn trưởng thành sao!
Chạy trở về đi, bằng không ta sẽ không khách khí.
Một hầu một ma không tiếng động giằng co, Ma quân phát điên, cái này có biết là loại người nào không, sao có thể xuẩn ngốc như vậy. Là tuyết sâm ngàn năm thành tinh a! Ngu ngốc, đần độn, miếng thịt đưa đến miệng còn không biết ăn!
Ma quân cũng không dễ dàng buông tha như vậy: Ngươi có bản lĩnh cứ động thủ, tốt nhất đem chủ nhân ngu xuẩn của ngươi đưa tới, hừ, bí mật của tên Ôn Đình Trạm kia cũng không thể giữ!
Ngươi nếu dám bại lộ bí mật này, chính là ngày chết của ngươi!. Truyện Cung Đấu
Kim Tử mảy may không nhường, nếu như Ma quân dám vạch trần bí mật Ôn Đình Trạm như vậy, nhất định sẽ chọc giận tới Ôn Đình Trạm, nhưng việc bại lộ cũng không phải việc nhỏ, Ma quân không còn nước mà đàm điều kiện cùng Ôn Đình Trạm, thủ này đã ước định, chính là không thể thay đổi. Điểm này, Kim Tử biết, Ma quân trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhưng nếu hắn không ăn được thịt của tuyết sâm, còn phải hứng chịu lửa giận từ Ôn Đình Trạm.
Nhưng là, nhưng là, đó là người tuyết sâm tinh a a a a a!
Ma quân nội tâm giằng xé từng tế bào, vì sao để hắn biết trên thế gian này có kỳ bảo như vậy, không những để hắn biết, còn để gần hắn như vậy! Thử hỏi thế gian này, vạn vật sinh linh tu luyện, ai cự tuyệt được dụ hoặc của tuyết sâm? Mà có, chính là Dạ Dao Quang cùng Kim Tử.
Ma quân ở thế tiến công cùng nhượng bộ dày vò giãy dụa.
Nhưng hắn chưa giãy dụa được bao lâu, Ôn Đình Trạm cũng đã đi ra khỏi cửa phòng, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay lên đem Dương châu chộp vào lòng bàn tay, Dương châu nhận Ôn Đình Trạm là chủ, Ma quân chỉ là thân sống nhờ, cũng không thể vượt qua khống chế của Ôn Đình Trạm, trừ phi Ôn Đình Trạm chết.
“Này này, ngươi ôn nhu chút, ta ta ta ta, ta chỉ đi xem xem mà thôi...”
(Rose: hahahaha, mắc cười ông Ma Quân quá)