Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu con yêu quái đoạt được Xá Lợi Phật vẫn ở trong sông thì Dạ Dao Quang sẽ không thể rời khỏi đây. Bởi vì tối hôm đó rất nhiều người đã nhìn thấy nên cả thành Bộc Dương bỗng trở lên hoảng loạn, một đồn mười, mười đồn trăm, thổi phồng mọi chuyện lên. Toàn bộ người dân trong thành Bộc Dương đều cảm thấy bất an, không bắt được yêu quái, Tri phủ Bộc Dương đương nhiên sẽ tới tìm bọn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhất quyết không chịu gặp họ, giao hết mọi việc cho Nguyên Ân. Dù sao thì Nguyên Ân cũng nổi tiếng hơn cô, có bản lĩnh và uy danh hơn cô, thêm vào đó còn có Tế Minh đại sư của Bách Mã tự, cho dù Tri phủ Bộc Dương hung hăng đến đâu cũng chỉ có thể cúi đầu ra về.

“Dao Dao, cứ thế này mãi thì Bộc Dương sẽ loạn mất.” Đợi Tri phủ đi rồi, Ôn Đình Trạm mới nói.

“Chuyện này là lỗi của muội.” Lúc đó tình hình nguy cấp, cô thấy xác của người phụ nữ kia bị yêu quái nhập vào, chỉ nghĩ đến việc ngăn lại nên đã quên mất ở đó còn rất nhiều người.

“Với tình hình lúc đó, tiểu Khu có làm thế nào cũng khó mà chu toàn được.” Văn Du an ủi. Lúc đó bọn họ đều có mặt, cái xác của người phụ nữ kia được vớt lên thì ắt sẽ có người mang đến nha môn. Đợi đến khi xác định được thân phận, thông báo người nhà của người chết đến nhận xác, nếu không ngăn cản đúng lúc, ai biết được có ai bị mất mạng không.

“Chuyện này kể ra cũng lạ.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói: “Yêu quái này có phải là quỷ đâu, tại sao phải nhập vào xác người chứ? Hơn nữa nó bị Dao Dao đả thương rồi mà vẫn không chịu rời khỏi thi thể đó, còn khiến đồng bọn trốn trong hồ không màng đến để lộ Xá Lợi Phật tới cứu viện.”

Ôn Đình Trạm vừa nói, mọi người cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Ôn Đình Trạm nói tiếp: “Đây đã là người thứ bảy rồi, những thi thể trước đây được vớt lên có bị yêu quái nhập xác không? Nếu có, những con yêu quái đó không thể hoàn toàn không có động tĩnh gì như vậy được, nếu không, tại sao cứ phải là lúc này lại có yêu quái nhập xác chứ?”

Mọi người lập tức lặng yên suy nghĩ, Văn Du suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Doãn Hòa, cậu định tra chuyện này để trấn an lòng dân ư?”

“Xem ra chúng ta phải đi gặp Tri phủ rồi.” Ôn Đình Trạm suy nghĩ một lát mới nói.

“Ta đi cùng huynh.” Tiêu Sĩ Duệ vội vàng nói.

“Dự Châu không phải là nơi ta và đệ có thể làm chủ, tạm thời đệ đừng lộ diện, ta và Dao Dao đi xem sao.”

Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn Càn Dương: “Tiểu Dương, từ ngày hôm nay trở đi nhờ cậu bảo vệ mấy người họ vậy.”

Nếu Ôn Đình Trạm đã đi tìm Tri phủ ắt sẽ có biện pháp làm hắn ngoan ngoãn nghe lời, không đến mức phải tiết lộ hành tung của Tiêu Sĩ Duệ. Tuy có Nguyên Ân đại sư ở đây nhưng để đề phòng bất trắc vẫn phải phòng bị thêm.

“Ừ.” Càn Dương nghiêm túc gật đầu, đã dính dáng đến yêu quái thì việc bảo vệ những sinh mệnh vô tội chính là thiên chức của hắn, huống chi bọn Tiêu Sĩ Duệ còn là bạn tốt của hắn nữa.

Ôn Đình Trạm liền dẫn theo Dạ Dao Quang đến nha phủ, trên đường Dạ Dao Quang không khỏi thắc mắc: “Chàng sớm đã biết sẽ như vậy rồi, sao lúc nãy không ra gặp trực tiếp Tri phủ, tội gì mà phải mất công đi nữa.”

“Có những người phải đâm vào tường rồi mới biết trân trọng vị cứu tinh được đưa tới cửa.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng cười.

“Sói đội lốt cừu.” Dạ Dao Quang lầm bầm.

Ôn Đình Trạm hoàn toàn cho rằng đây là tán dương nên cười một tiếng, nắm tay Dạ Dao Quang rồi đi đến nha phủ.

“Các người là ai?” Sai dịch gác cổng thấy Ôn Đình Trạm không đi đánh trống mà hướng về phía cửa chính, lập tức ngăn lại hỏi.

“Nhờ huynh đài bẩm báo với Tri phủ đại nhân, Ôn Đình Trạm học sinh học viện Bạch Lộc quận Dự Chương cầu kiến.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.

Sai dịch thấy Ôn Đình Trạm chỉ là một học sinh, trong lòng định xem thường nhưng thấy cậu phong thái phi phàm, sợ đắc tội quý nhân nên kêu họ chờ lát rồi chạy vào trong.

Tri phủ Bộc Dương họ Uông, tên Uông Đắc Tiến, xuất thân nghèo nàn, là tiến sĩ mười hai năm trước. Mười hai năm mà đã leo lên chức Tri phủ Bộc Dương nói chậm cũng không phải là chậm, nhanh cũng không phải là nhanh, thể hiện người này cũng có bản lĩnh làm quan riêng.

Uông tri phủ đang bàn bạc làm sao để giải quyết tình thế nguy hiểm trước mắt với sư gia, nghe sai dịch bẩm báo không khỏi vui mừng: “Đi, bổn quan tự mình ra nghênh đón.”

“Đại nhân, mặc dù Ôn Đình Trạm có chút tiếng tăm nhưng người như vậy...”

“Ông thì biết cái gì?” Chẳng thèm đợi sư gia nói hết, Uông tri phủ liền quát lớn:

“Dựa vào hắn là Kỳ Úc công tử được bệ hạ khâm phong đã đáng để bổn quan tôn trọng rồi. Bổn quan cũng là người đọc sách xuất thân từ tiến sĩ, huống hồ Ôn Doãn Hòa này cũng không phải người tầm thường, không chừng lúc này hắn tới cửa chính là để giúp bổn quan giải quyết tình thế nguy hiểm trước mắt.”

Mặc dù vị Uông Tri phủ này là người không dùng thủ đoạn, nhưng lại là một người đọc sách biết co biết duỗi. Trong lòng hắn tự biết đong đếm, với hoàn cảnh xuất thân như vậy, nếu không cưới được một người vợ đắc lực thì chắc chắn không thể có được địa vị như hôm nay. Mấy năm gần đây nhà ngoại đã suy yếu nếu không hắn đã ngồi lên chức cao hơn rồi, cũng chẳng hy vọng tiến cao thêm nữa. Nay thân phận của hắn cao hơn Ôn Đình Trạm, nhưng khó mà đảm bảo rằng một ngày nào đó địa vị của Ôn Đình Trạm sẽ cao hơn hắn, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con cái sau này.

Uông tri phủ tự mình ra nghênh tiếp nhưng Ôn Đình Trạm không hề tỏ ra được sủng ái mà lo sợ. Trước mặt người ngoài cậu lúc nào cũng tỏ ra bình thản, xa cách. Người nói cậu thanh cao, nhưng về mặt lễ nghi vĩnh viễn không tìm được chút sai lầm nào của cậu. Người nói bình dị gần gũi, nhưng đừng mong thấy được chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt cậu.

“Kỳ Úc công tử đến Bộc Dương từ khi nào?” Uông tri phủ tự mình sai người dâng trà.

“Tối hôm qua mới vào thành Bộc Dương.” Ôn Đình Trạm ôn hòa nói:

“Vốn nhân dịp học viện đang thi nên đi tham quan một chút, nhưng không ngờ vừa đến Bộc Dương thì xảy ra chuyện lớn.”

“Nói đến chuyện này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi...” Uông tri phủ đang lo không biết làm thế nào để giải quyết được chuyện này nên bèn kể lại sự tình, sau đó nhìn về phía Dạ Dao Quang đang đứng bên cạnh Ôn Đình Trạm:

“Nghe nói Dạ công tử bắt được yêu quái ở học viện Nhạc Lộc thuộc Trung Châu, không biết lần này Dạ công tử có thể chỉ điểm một chút được không.”

“Tri phủ đại nhân có lẽ không biết, đêm đó người đấu pháp với yêu quái chính là học trò.” Dạ Dao Quang cười nói. Có khi nào công tác bảo mật của Ôn Đình Trạm tốt quá không, Tri phủ đã tìm tới tận cửa rồi mà vẫn không điều tra rõ thân phận của bọn họ. Dạ Dao Quang tuyệt đối không tin vị Uông tri phủ này này là người không có thực lực.

Uông tri phủ kinh ngạc.

“Chính là như thế nên mới cảm thấy thẹn với Tri phủ đại nhân, vì vậy hai người chúng ta mới tới cửa tìm đại nhân để bù đắp sai sót.” Dạ Dao Quang nói tiếp.

“Dạ công tử quá lời rồi, đêm đó nếu không có Dạ công tử kịp thời bắt gặp, e là...” Uông tri phủ cũng không phải là người không có hiểu biết. Nếu như yêu quái chạy thoát được thì còn làm hại nhiều người hơn nữa, nghiêm trọng hơn thì hậu quả thật khôn lường.

“Đa tạ Tri phủ đại nhân khoan hồng độ lượng.” Dạ Dao Quang vội vàng nói.

“Bổn quan phải cảm ơn hai vị công tử mới phải.” Uông tri phủ cũng vội vàng tỏ thái độ:

“Không biết hai vị công tử định thế nào?”

“Học trò nghe nói đã chết bảy người.” Ôn Đình Trạm liền nói:

“Phiền đại nhân cho học trò xem bản ghi chép của sáu vụ án trước.”

Uông tri phủ thấy vậy vui mừng khôn xiết, ông liền đưa mắt ra hiệu với sư gia. Sư gia lập tức lui xuống đem bản án qua. Ôn Đình Trạm mở trang thứ nhất, chính là Nguyễn Tư Tư, không ngờ lại là danh kỹ của Dự Châu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK