“Thuốc trị thương đã đưa đến tay bệ hạ, bệ hạ nói chúng ta án binh bất động.” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu đối diện với ánh mắt Dạ Dao Quang, “Lương đại phu nhân cũng đã bị Thương gia ‘giết người diệt khẩu’, tất cả chứng cứ đều được nắm giữ trên tay huyện lệnh long huyện.”
“Bệ hạ nói chúng ta án binh bất động, nhưng thuốc trị thương đưa tới Đế Đô lại không sử dụng, bọn chúng chẳng lẽ không nghi ngờ sao?” Dạ Dao Quang tò mò hỏi.
“Ta năm trước đã nhờ Mạch đại ca chế ra một loại thuốc trị thương, hiệu quả trị liệu cực kỳ tót, kính hiến cho bệ hạ, bệ hạ sai người vừa vặn nghiên cứu ra tới, năm nay thử lấy ra dùng chẳng lẽ không được sao?” Ôn Đình Trạm cúi đầu hôn lên mu bàn tay Dạ Dao Quang, “Năm nay niên quan, bệ hạ vừa lúc muốn duyệt binh, đến lúc đó không thể thiếu muốn động võ, vừa lúc có tác dụng.”
“Duyệt binh?” Dạ Dao Quang nhướng mày, “Lại là kế của chàng?”
Kiểm duyệt tam quân, xưa nay đã thành lệ, triều đại Thái Tổ đích xác có quy định ba năm cần duyệt binh một lần. Kiểm duyệt chất lượng binh lính để tránh chủ quan thời điểm thái bình thịnh thế mà sinh lười biếng, lúc cần tới lại bị một kích bất kham. Thời điểm duyệt binh, là chuyện đại sự, các đô thống khắp nơi, tổng đốc đều được mời tới Đế Đô tham gia trận thịnh hội này.
Nhưng thời điểm tiên đế tại vị liền bị hủy bỏ, sau đó khi bệ hạ đăng cơ mới lần nữa khôi phục, từ ba năm đổi thành năm năm một lần, Dạ Dao Quang nhớ rõ lần gần nhất là ba năm trước đây…..
“Bệ hạ sửa 5 năm cũng là bất đắc dĩ, rốt cuộc duyệt binh thương tài, hiện giờ quốc khố cũng đã suy suyễn, bệ hạ tất nhiên muốn mượn chuyện này để đánh vào nhuệ khí của những võ tướng địa vị cao, cũng muốn cho Nam Cửu Vương cùng Hoàng Kiên thấy rõ hiện thực.” Ôn Đình Trạm than nhẹ, “Bệ hạ cũng coi như một phen dụng tâm.”
“Bệ hạ là muốn Hoàng Kiên cùng Nam Cửu Vương tạm dừng tâm tư muốn tạo phản.” Dạ Dao Quang xem như lĩnh hội suy nghĩ của đế vương.
“Có thể bất chiến tất nhiên sẽ lựa chọn bất chiến.” Ôn Đình Trạm không thể không đồng tình, “Nam Cửu Vương dù sao cũng là đệ đệ thân cận, tình thế Thanh Hải bên này cũng phức tạp, bệ hạ muốn dùng rượu tước binh quyền, cũng phải xem hai người bọn họ có nguyện ý tiếp ly rượu này của bệ hạ không.”
“Nếu như bọn hắn tiếp được ly rượu này?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.
“Tiếp được cũng tốt, Hoàng gia còn phú nhưng lại không thể tiếp tục quý.” Ôn Đình Trạm cười khẽ, phảng phất thấy rõ tâm dư Dạ Dao Quang, “Nếu Hoàng Kiên thức thời như vậy, ta đây liền để Ngạn Bách vẫn luôn theo trên người, để hắn ở lại Thanh Hải càng làm ta bớt lo.”
“Muội cho rằng A Trạm nhất định phải nhổ khối u ác tính.”
“U ác tính có thể không nhổ, nhưng lại không thể không hút hết nọc độc của nó ra, có thể lưu lại một khối sẹo nhưng sẽ không làm nó tiếp tục thối rữa.” Ôn Đình Trạm trả lời.
“Đừng quanh co lòng vòng với muội.” Dạ Dao Quang duỗi tay chụp lấy bả vai Ôn Đình Trạm, “Chàng kính hiến thuốc trị thương, đây không phải chặt đứt chiêu số của Lương gia sao?”
“Dao Dao, phu quân của nàng không tới mức không cho ai đường sống chứ.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt thương tâm nói.
“Ý chàng là người ta phải chờ chàng lưu lại đường sống à?” Dạ Dao Quang trợn trắng mắt, cũng không nhìn xem chính mình đã làm ra điệu bộ gì.
“Thật là thương thấu tâm vi phu. Nguyên lại trong mắt phu nhân, vi phu là người nhẫn tâm bực này.” Ngữ khí Ôn Đình Trạm ủy khuất đem đầu dựa vào trên vai Dạ Dao Quang, một bộ dáng thực bi thương.
Dạ Dao Quang mới là không muốn chơi cùng hắn, bả vai dùng một chút lực, đẩy hắn ra một chút: “Đừng lảm nhảm nữa, nói chính sự đi.”
“Dược ta cho bệ hạ, tất nhiên là loại dược tốt, nhưng yêu cầu về dược liệu tương đối hà khắc, không thích hợp dùng trong phạm vi lớn.” Ôn Đình Trạm nghiêm mặt nói. “Thế gian này thuốc trị thương có ngàn vạn loại, loại tốt không chỉ mình Lương gia có, nhưng Lương gia có thể chịu được sức ép như vậy, đó là bởi vì thuốc trị thương của bọn họ được dùng từ các loại dược bình thường chế ra.
Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu: “Chàng để bệ hạ thí dược, thời điểm duyệt binh tất nhiên sẽ mời Hoàng Kiên cùng Nam Cửu Vương tới, lúc này bệ hạ sẽ đem chuyện chàng hiến phương thuốc nói ra, đến lúc đó hai lão cáo già không nghi ngờ sao?”
“Nghi ngờ chuyện gì? Nghi ngờ lúc này ra thuốc mới có phải ta ở Tây Ninh đã phát hiện chuyện gì?” Ôn Đình Trạm liếc mắt hiểu rõ băn khoăn của Dạ Dao Quang, “Ta đã nói dược này trước khi ta đi Tây Ninh đã kính hiến, thời gian qua vẫn luôn được nghiên cứu chế tạo, chẳng qua đúng năm nay mới nghiên cứu thành công thôi.”
“Bọn chúng chỉ sợ vô cùng hận chàng.” Trong lúc lơ đãng hủy hoại kế hoạch của bọn chúng.
“Không hận ta thì làm sao có thể hạ sát thủ với ta?” Đấy mắt Ôn Đình Trạm nhiễm ý cười, u quang chợt lóe rồi vụt tắt, “Đây là phép thử, bọn hắn dừng tay, tự nhiên là ngươi tốt ta tốt cả làng cùng tốt. Nếu bọn hắn không cam lòng mà ra tay với ta, bệ hạ rất nhanh sẽ để đám binh lính cùng quan viên dùng ‘dược’, bọn hắn cũng sẽ rất nhanh nhận được tin tức này.”
“Rồi sau đó thừa dịp chàng bệnh, thừa dịp đại quân các nơi thể nhược mà tạo phản!” Dạ Dao Quang tức khắc hiểu ra màn kịch mà Ôn Đình Trạm cùng Hưng Hoa Đế dựng lên, “Duyệt binh lần này, làm bọn hắn kinh sợ là một chuyện, còn có một nguyên nhân khác, chỉ sợ bệ hạ muốn các tổng đốc các nơi tập trung tới, thật sự làm cho bọn họ cùng bệnh, vừa lúc mượn tay Hoàng Kiên gõ chuông cảnh báo.”
“Phu nhân anh minh.” Ôn Đình Trạm vuốt mông ngựa.
Dạ Dao Quang trợn trắng hai mắt: “Long huyện huyện lệnh kia, có thể đem hắn trừng trị trước không?”
Đối với vấn đề này, Dạ Dao Quang có chút chần chờ. Nàng là muốn trước tiên trừng trị huyện lệnh Long huyện, như vậy liền có thể siêu độ cho Lương nhị cô nương, đem theo nàng lưu lại thế tục thời gian dài cũng không phải chuyện tốt, nhưng lại sợ Ôn Đình Trạm tùy tiện động thủ làm rút dây động rừng.
Ôn Đình Trạm hiểu ý nghĩ của Dạ Dao Quang, kéo nàng từ phía sau xoay tới trước lồng ngực của hắn: “Nhưng phàm là mong muốn của phu nhân, đối với ta mà nói, không có việc gì là không thể.”
“Chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru, muội cũng thuận miệng nói vậy thôi.” Dạ Dao Quang nhăn mũi.
Chỉ chỉ sóng mũi của nàng, Ôn Đình Trạm mới nghiêm túc nói: “Không phải ta đã nói sao, đợi khi Hoàng Kiên từ Đế Đô trở về, biết ta quấy rầy kế hoạch của hắn, tất nhiên sẽ ra tay với ta, đến lúc đó ta đem người này biến thành huyện lệnh Long Huyện. Mưu sát quan trên, luận tội tất nhiên phải xử trảm.”
“Có thể như thế không, để Hoàng Kiên thêm cảnh giác?” Dạ Dao Quang cảm thấy biện pháp này khá tốt nhưng lại có chút vội vàng.
“Ha ha ha ha.” Ôn Đình Trạm sang sảng cười ra tiếng, rồi sau đó tràn ngập tình yêu dùng trán mình dán vào trán của nàng, “Hoàng Kiên là con cáo già, ta nếu không để hắn phải lo lắng đề phòng, ta quang minh chính đại lấy người của hắn ra bêu đầu, hắn ngược lại sẽ an tâm, tự cho là ta là tìm không được nhược điểm của hắn, sẽ càng thêm cả gan làm loạn hành vi mưu nghịch.”