Kim Tử nhìn bóng Dạ Dao Quang chớp mắt đã bay xa, rất muốn theo cùng, cuối cùng vẫn là tức giận giậm chân, xoay người trở về tìm Mạch Khâm.
Khoảng cách tuy khá xa nhưng Dạ Dao Quang cũng chỉ mất hơn một khắc đã tới ven đảo. Toàn thân cô quanh quẩn khí ngũ hành, cảm nhận khí tức của sinh linh bốn phía. Trên đảo mặc dù đã vào đông nhưng những hàng dài cây cối vẫn còn xanh biếc, đây đều là những loại cây Dạ Dao Quang chưa từng gặp qua. Vừa mới tiến vào không bao lâu, Dạ Dao Quang liền cảm giác được dường như cô đang rơi vào sương mù, hơn nữa loại sương mù dày đặc này rất giống trận pháp tự nhiên.
Dạ Dao Quang thử dùng khí ngũ hành cảm nhận, phát hiện những cây này trong sương mù lại tản ra những sợi khí ngũ hành nhè nhẹ, là loại khí ngũ hành có đầy đủ năm nguyên tố. Cô lấy ra la bàn, giống như cô suy nghĩ, kim đồng hồ của la bàn không chịu khống chế cứ xoay tròn không ngừng, từ trường ở nơi này không ổn.
Dạ Dao Quang thử vận khí thu nạp khí ngũ hành này, lại phát hiện căn bản là phí công. Loại khí ngũ hành này trông vậy mà không phải vậy, nó hoàn toàn không dung hợp với khí ngũ hành của cô. Cuối cùng, cô chỉ có thể lấy ra Tử Linh châu, hai tay bấm niệm thần chú, Tử Linh châu liền phát ra một vầng sáng màu tím nhạt. Vầng sáng này tỏa ra như một ngọn đèn treo trước mặt Dạ Dao Quang trong bầu trời dần tối, chỉ dẫn phương hướng cho Dạ Dao Quang.
Khí ngũ hành trong sương mù đều bị Tử Linh châu hấp thụ, dần dần tản đi. Cảnh tượng chung quanh cô nhìn thấy rõ ràng hết thảy, đã không còn loại khí ngũ hành kỳ lạ trong sương mù làm nhiễu loạn. Dạ Dao Quang dễ dàng cảm ứng được phương hướng, rất nhanh cô đã ra khỏi màn sương mù dày đặc.
Đứng ở bên ngoài, quay đầu nhìn lại rừng cây sương mù kia, nếu có Kim Tử, cho dù mấy người Mạch Khâm tới đây cũng sẽ không bị vây ở trong đó. Sương mù này nhìn như bình thường không có gì lạ nhưng nếu không có Tử Linh châu, cô thân là người tu luyện ngũ hành cũng khó lòng thoát ra được.
Đúng lúc này, một nguồn lực gầm rít quét đến bên tai Dạ Dao Quang. Thân thể Dạ Dao Quang theo bản năng xoay tròn vụt né ra, cùng lúc nhìn thấy một cái đuôi lớn màu đỏ thẫm hung hăng nện trước mặt mình, mặt đất ngay lập tức xuất hiện một vết dài sâu hoắm.
Còn không đợi Dạ Dao Quang kịp định thần, cái đuôi kia lại quét tới, ẩn chứa nguồn lực mạnh mẽ. Dạ Dao Quang trực giơ hai tay lên ngăn cản, luồng lực đó đã trực tiếp đánh bay cô ra ngoài. Lúc cô còn đang giữa không trung, lại có hai cái đuôi y hệt nhau giống như dây thừng chôn dưới đất đột nhiên bật vụt lên, một trước một sau đánh tới Dạ Dao Quang theo thế gọng kìm, mà cái đuôi lúc đầu lại đang từ phía trên bổ xuống.
Dạ Dao Quang xoay người một cái, đầu ngửa ra sau đồng thời đưa tay ra túm lấy hai cái đuôi lông lá một trước một sau, hai tay giao nhau nhấc chúng lên, cái đuôi trên đỉnh đầu cô bổ xuống đúng vào giao điểm của hai cái đuôi còn lại. Dạ Dao Quang liền nghe thấy một tràng tiếng kêu đau đớn, cái đuôi vừa đánh xuống nhanh chóng rụt vào, hai cái còn lại vẫn đang bị Dạ Dao Quang nắm thật chặt trong tay.
Đôi mắt hoa đào sáng ngời khẽ híp một cái, ánh sáng sắc lạnh của mũi kiếm bên khóe mắt Dạ Dao Quang lóe lên. Hai tay cô mạnh mẽ vận khí ngũ hành, lôi được vật gì đó đang gào khóc ầm ĩ ra phía ngoài.
Toàn bộ vật này hiện ra trước mắt Dạ Dao Quang, thì ra là một con hồ ly tinh toàn thân trần như nhộng, hơn nữa còn là loại hồ ly tinh ba đuôi. Nó đã hóa thành hình người, da thịt trơn nuột trắng bóc như tơ lụa, lỗ tai vẫn còn lông hồ ly, mái tóc màu đỏ rực, đôi mắt mơ màng như tơ, một cái đuôi thòi ra ngoài đang cuộn tròn che ở vị trí trọng điểm của hắn.
Vẻ đẹp ma mị như vậy, quyến rũ như vậy, quả là báu vật sống sờ sờ trước mắt.
Dạ Dao Quang nới lỏng tay, buông hai cái đuôi của nó ra: “Chớ cản đường.”
Ngọc thể mỹ nam đang nằm dài ra đất, đáng tiếc là một con yêu tinh. Có điều mặc dù là một con yêu tinh, nhưng không biết có phải vì nguyên nhân nơi này hải đảo hoang vắng không người hay không, nó vẫn chưa phạm phải sát nghiệt. Mặc dù không phải linh hồ, tu thành cũng không phải linh tu, nhưng có thể luyện đến Hóa Hình kỳ tương đương với Nguyên Anh kỳ của bọn cô đã là vô cùng hy hữu, Dạ Dao Quang đương nhiên sẽ không giết nó.
Hồ ly tinh chớp chớp đôi mắt mỹ lệ, nó vô cùng tò mò đối với Dạ Dao Quang. Đây chính là con người trong truyền thuyết ư? Có đôi khi trên bờ biển, nó nhìn ra phía xa cũng sẽ bắt gặp một hai bóng người nhưng cũng không thấy rõ. Chỉ có điều vóc dáng người này và nó tương tự, đều đẹp như nhau, nó rất thích.
“Ta muốn cùng cô song tu!” Hồ ly tinh lập tức bò tới.
Dạ Dao Quang lập tức nhảy ra xa. Thực sự là thế thời thay đổi, quá khứ đều là cô trêu ghẹo mỹ nam, hiện tại mỹ nam nhìn thấy cô lại muốn nhào tới. Chỉ có điều mỹ nam này cô nuốt không nổi, bèn giơ tay đẩy khuôn mặt mỹ hồ ly kia ra: “Cách ta xa một chút, ngươi không phải là đối thủ của ta.”
“Lẽ nào cô ghét bỏ ta là thân thể yêu quái sao?” Đôi mắt ướt át của mỹ hồ ly tràn đầy trách cứ và tủi thân.
“Ta là người đã có chồng!” Dạ Dao Quang vừa tiến lên phía trước vừa toả ra khí ngũ hành, muốn tách khỏi tên hồ ly tinh cứ chốc chốc lại muốn nhào đến kia.
Mỹ hồ ly vừa bay theo vừa thò đầu ra từ bên trái Dạ Dao Quang: “Phu quân cô đẹp hơn ta không?”
Nói xong còn không quên lúng liếng đôi mắt mơ màng, hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh.
“Trong lòng ta, không ai có thể sánh được vẻ đẹp của chàng.”
“Cha ta nói, chốn nhân gian nữ tử là kẻ bạc tình nhất, thật không ngờ cô lại chung tình như thế. Lang quân của cô thật khiến hồ ly ta vô cùng hâm mộ.”
Mỹ hồ ly lại thò đầu ra từ bên phải Dạ Dao Quang, hai hàng mi giống như chau lại mà không phải, nhẹ nhàng khẽ nhíu, dường như nhéo vào lòng người một cái khiến người ta hận không thể dâng lên cả đất trời đến trước mặt hắn ta, chỉ vì muốn gạt đi nét sầu nhẹ giữa hai hàng lông mày của hắn.
“Nếu ngươi thi triển mị thuật với ta thì đừng trách ta không khách khí.” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói.
Mị thuật của hồ tộc là bí thuật may mắn từ khi sinh đã có, trên thế gian này người có thể chống cự với nó vô cùng ít. Nếu không phải tu vi của cô cao hơn tên này một bậc, không chừng đã bị hắn mê hoặc.
“Cô muốn thế nào?” Mỹ hồ ly nở nụ cười đẹp không sao tả xiết, sau đó dùng ngữ điệu mập mờ nói:
“Ta nghe lời cô hết.”
Ừ, xuân sắp tới rồi, tên hồ ly đực này đoán chừng cũng bắt đầu chờ mong xuân kỳ rồi. Dạ Dao Quang không thèm để ý hắn.
Hắn cứ một mực theo Dạ Dao Quang, nói líu ríu không ngừng. Nào là hòn đảo này của bọn hắn có những yêu vật gì, rồi đảo này có bao nhiêu thứ tốt đẹp, thật là thích hợp tu luyện, nhất là song tu!
“Câm miệng!” Dạ Dao Quang thật sự chịu không nổi liền quát lên một tiếng.
Mỹ hồ ly lập tức che miệng, rõ ràng động tác điệu đà như vậy nhưng được làm ra bởi tên hồ ly đực này rõ ràng vẫn khiến người ta thuận mắt ưng tai.
“Ngươi, trở về tìm cha ngươi đi. Ta đi tìm vật ta phải tìm.” Dạ Dao Quang chỉ hai hướng.
“Cô tới tìm bảo vật à?” Mỹ hồ ly lại tiến lên phía trước.
“Toàn bộ vật trên đảo này đều thuộc về ta, nếu cô cưới ta, chúng sẽ đều là của hồi môn.”
Dạ Dao Quang: “…”