Những ký ức kia cũng không mấy tốt đẹp, tất cả đều là thống khổ. Thế gian này bao nhiêu người muốn quên thống khổ, lại vĩnh viễn quên không được, có thể lãng quên chưa hẳn không phải là phúc.
Lôi Đình Đình không nói gì, chỉ cúi đầu.
Dạ Dao Quang thở dài một hơi, chuyện này cũng không dễ dàng có thể quyết đoán, Dạ Dao Quang biết Lôi Đình Đình cần thời gian, cũng may sự tình Lôi phó tướng bởi vì quá man rợ, bệ hạ đã hạ lệnh không cho người truyền ra nghị luận, Lôi Đình Đình hẳn là chưa nghe được.
Mà một ngày này, vừa đúng là ngày nghỉ tại Quốc Tử Giám, Quan Chiêu hào hứng bừng bừng dẫn theo một con diều tới tìm Lôi Đình Đình, mới phát hiện nàng đã tiến triển rất tốt. Đối mặt với Lôi Đình Đình thần trí bình thường, Quan Chiêu tự nhiên mất đi tự tin. Lôi Đình Đình đang trò chuyện với Dạ Dao Quang thì thấy Quan Chiêu, cũng may nàng không có mất đi trí nhớ quãng thời gian si ngốc, chẳng qua đối với Quan Chiêu cũng là cảm thấy không giống như trước.
Bất quá khi Quan Chiêu có chút ảm đạm rời khỏi, Lôi Đình Đình ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng hắn hồi lâu, nghĩ đến trong lòng nàng đã có Quan Chiêu. Một người nam nhân không quan tâm nàng là nữ nhân si ngốc, nguyện ý như vậy cẩn thận che chở nàng, chuyện này đối với Lôi Đình Đình mà nói là rung động thâm tình.
Nhưng Dạ Dao Quang vì muốn tránh cho bọn họ ngày sau nảy sinh vấn đề, đợi đến khi Quan Chiêu đi rồi mới nói: “Hung thủ là lợi dụng Quan Chiêu, hại chết cha mẹ ngươi.”
Lôi Đình Đình thân thể chấn động, nàng bất khả tư nghị nhìn Dạ Dao Quang, rất nhanh ánh mắt trở nên thống khổ.
“Ta nói cho ngươi biết điều này là vì Quan Chiêu hiện giờ có không ít đối tượng muốn gả, ta không muốn có người mượn lý do này gây hiềm khích giữa các ngươi.” Dạ Dao Quang giải thích nói, “Về phần Quan Chiêu đối với ngươi, là áy náy muốn bù lại chi tâm, còn là thật tâm chân ý, ngươi bản thân có thể tự lãnh hội. Bây giờ bệ hạ đem ngươi giao cho phu thê chúng ta chăm sóc, chuyện hôn nhân đại sự của ngươi, nếu chính ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không ép buộc.”
“Cám ơn Chước Hoa tỷ tỷ.” Dạ Dao Quang ở thời điểm nàng si ngốc, thật tâm đối với nàng, Lôi Đình Đình trong lòng thật sự cảm kích, nhất là nếu không có Dạ Dao Quang, nàng hiện tại chỉ sợ vẫn là một ngốc tử. Từ lâu nàng đã không tự chủ mà thân cận với Dạ Dao Quang, coi Dạ Dao Quang như người nhà: “Chước Hoa tỷ tỷ, ta muốn đi tế bái cha nương.”
Dạ Dao Quang vỗ trán: “Là ta sơ sẩy, ta báo Ấu Ly bọn họ chuẩn bị hương nến, ngày mai ta cùng ngươi đi.”
Lúc Thái Tổ kiến quốc, cũng xây một viên lăng liệt sĩ, bên trong đều là những thứ công thần lừng lẫy hy sinh vì nước. Sau này phàm là có công thần qua đời, đế vương đều muốn hạ táng ở chỗ này, biểu thị ân sủng cùng biết ơn đối với bọn họ. Vợ chồng Lôi phó tướng tuy rằng không táng ở viên lăng liệt sĩ, nhưng mồ của hắn cách nơi này không xa, là Dạ Dao Quang tự mình chỉ điểm phong thuỷ.
Lôi Đình Đình ở trước phần mộ cha nương khóc rống một trận, tựa hồ đem toàn bộ những nỗi niềm của nàng khi si ngốc đổ hết ra ngoài. Dạ Dao Quang không có đi an ủi nàng, cũng không muốn quấy rầy nàng cùng phụ mẫu, đứng xa xa nhìn.
Đợi đến khi Lôi Đình Đình ở khóc một hồi trở về, nàng buồn bã nhốt mình trong phòng cả một ngày. Lúc mở cửa phòng đi ra, Dạ Dao Quang nhìn giưa mi mày của nàng vẻ u sầu toàn bộ biến mất, cũng từ đây không đề cập lại chuyện nàng mất đi trí nhớ, sau này Quan Chiêu lại đến tìm nàng, nàng cũng chẳng xấu hổ như vậy.
Đối với sự bình phục của Lôi Đình Đình, vui mừng nhất là Quan đại thái thái. Tuy rằng nàng nói không ghét bỏ Lôi Đình Đình là ngốc tử, nhưng đến cùng nếu bình thường vẫn là tốt hơn. Vừa nghe Quan Chiêu nói Lôi Đình Đình đã tốt, bà không chịu nổi muốn cầu hôn ngay lập tức, bị Quan Chiêu chết sống ngăn lại.
Ngày vạn thọ của Bệ hạ, Dạ Dao Quang cũng mang theo Lôi Đình Đình tới tham dự. Quan Chiêu là sĩ đồ, Lôi Đình Đình cũng cần học hỏi cách giao tế. Bởi vì được Dạ Dao Quang đưa đi, đám nha đầu Chử Phi Dĩnh tiếp nhận nàng rất tự nhiên, những người khác cùng Dạ Dao Quang không tự nhiên cũng bài xích nàng, còn có chút không dám kết giao với đám người Dạ Dao Quang cùng Chử Phi Dĩnh, nguyện ý cùng Lôi Đình Đình.
“Ôn phu nhân, ngươi xem ta khi nào có thể cầu hôn?”
Lôi Đình Đình hôm nay đi một vòng, bởi vì nàng nguyên bản là ngốc tử, nên có rất nhiều người chú ý tới nàng. Thế nhưng nàng tuyệt không luống cuống, thậm chí có quý nữ từng chèn ép nàng khi nàng si ngốc, nàng cũng không mất lễ nghĩa, không yếu ớt hay ủy mị, chỉ nhẹ nhàng đi qua.
Nguyên bản những người đều đợi để chê cười Quan đại thái thái, lúc này còn có chút hâm mộ. Dù sao hiện tại bao nhiêu người là vót nhọn đầu muốn tạo quan hệ với Ôn Đình Trạm mà khóc cũng không được.
Chuyện này nhưng lại làm Quan đại thái thái lo lắng, vì thế tóm lấy Dạ Dao Quang hỏi.
Dạ Dao Quang cười nói: “Chuyện này do Đình tỷ nhi nàng làm chủ.”
“Ôn phu nhân, hai hài tử này cũng không còn nhỏ, ngươi xem làm như thế nào.” Quan đại thái thái thực sự vội, ngược lại không phải vì muốn leo lên quan hệ với Ôn Đình Trạm, mà là sợ con dâu chính mình bay mất, “Tiểu tử nhà ta năm nay đã thi đậu tú tài công danh, năm sau hắn nếu là thi đỗ cử nhân, ta lại mặt dày tới cửa cầu thân, thế nào?”
Lôi Đình Đình năm nay mười lăm tuổi, năm sau là mười bảy, cũng là tuổi tác tốt nhất gả đi ở thời đại này, Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút: “Chỉ cần Đình tỷ nhi đáp ứng, ta đáp ứng thì thực không có đạo lý.”
“Tốt lắm, tốt lắm.” Tuy rằng Dạ Dao Quang không đưa ra bất kỳ hứa hẹn gì, nhưng là Quan đại thái thái đã thăm dò được tâm ý của Dạ Dao Quang, cũng là coi trọng nhà bọn họ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Ngay lúc này, một cỗ kình phong phía sau nàng đánh tới. Dạ Dao Quang tay mắt lanh lẹ đem nàng kéo đi, tay giơ lên bắt lấy mũi tên không biết từ chỗ nào phóng tới.
Sự việc này nhất thời làm cho những người xung quanh một trận kinh hoảng, mấy mệnh phụ đều sợ tới mức thất sắc.
Mà sau cung nhân đột nhiên có mấy cái bàn ném tới, phía dưới bàn là trường kiếm chói lọi chém lại. Nha hoàn mỗi nhà đều che chở chủ nhân gia chạy trốn, một mảnh hỗn độn. Dạ Dao Quang đem Quan đại thái thái giao cho Ấu Ly cùng Nghi Ninh: “Hộ tốt.”
Sau đó nàng thả người nhảy đi. Nhìn đến nam khách bên kia đã chém giết một mảnh, lúc này Dạ Dao Quang nghe được thanh âm bồn chồn quỷ dị, thanh âm này mới là nguồn cơn thao túng cung nhân đầu sỏ, nhìn những nam khách kia toàn bộ là lung tung chém giết, giống như những con rối.
Dạ Dao Quang trong lòng rùng mình: “A Trạm, là cổ!”