“Xem ra giao tình của bọn muội khá sâu.” Tâm tư Mạch Khâm khẽ động, nhịn không được thăm dò nói.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Mạch Khâm liền muốn cho mình một cái tát. Hắn không biết sao mình lại vậy, nhìn thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ở bên nhau, trong lòng cực kỳ hâm mộ nhưng không có một tia đố kỵ. Ngược lại khi nghe Dạ Dao Quang nhắc đến người khác ngoài Ôn Đình Trạm, rõ ràng đối với nam tử này chỉ có sự tán thưởng thuần túy, trong lòng hắn lại sinh ra ganh tỵ.
“Lúc thi văn năm trước đã quen biết ở học viện Nhạc Lộc, là một đại tài tử, chỉ tiếc...” Dạ Dao Quang kể chuyện của Tuyên Lân cho Mạch Khâm nghe, sau cùng liền hỏi một câu:
“Ngũ tạng Minh Quang đều bị tổn hại, không biết Mạch đại ca có biện pháp trị liệu không?”
“Giống như muội nghĩ, ngũ tạng đều bị tổn hại thì phải lấy ngũ hành bổ sung. Trong cơ thể hắn lại chứa độc tố mạnh, hắn còn sống đến bây giờ đã rất may mắn rồi, phải cho hắn uống thuốc được tạo thành từ ngũ hành tương sinh tương khắc.” Mạch Khâm nghiêm mặt nói:
“Vì vậy không thể đơn độc trị liệu, phải đồng thời loại bỏ độc tố, bằng không ngũ hành trong cơ thể mất cân bằng, lúc đó hắn sẽ bỏ mạng vì độc phát tác. Trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?” Dạ Dao Quang vội vã truy hỏi.
“Chim ngũ sắc!” Sắc mặt Mạch Khâm nặng nề nhìn Dạ Dao Quang. . Truyện Dị Giới
“Chim ngũ sắc?” Dạ Dao Quang có chút không xác định hỏi lại:
“Có phải là loài trong ghi chép của “Sơn Hải Kinh”, chim ngũ sắc sinh trưởng ở Bắc hải? Cơ thể khổng lồ, bay lên che rợp cả một thôn.”
“Chính là nó.” Mạch Khâm gật đầu:
“Loài chim này được đồn là đời sau của phượng hoàng, mặc dù nó không thể niết bàn, dục hỏa trùng sinh nhưng trên người nó có đuôi cánh ngũ linh, có thể chế làm kim châm. Dùng thứ này châm cứu, nhiều nhất hai năm cơ thể sẽ khỏe mạnh như người bình thường.”
“Loài chim này thật sự tồn tại trên thế gian sao?” Trong “Sơn Hải Kinh” ghi lại rất nhiều vật thần kỳ, Dạ Dao Quang lại rất ít khi nhìn thấy. Có lẽ thời kỳ Tiên Tần thật sự có tồn tại nhưng bây giờ thì chưa chắc đã có, chí ít thì ở kiếp trước Dạ Dao Quang cảm thấy khả năng chúng còn tồn tại đã gần như bằng không.
“Việc này không ai biết được.” Mạch Khâm cũng không thể xác định là có.
“Mạch đại ca, huynh nói đến đuôi cánh ngũ linh là bởi vì nó có linh ngũ hành sao?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp khác.
“Nếu ta dùng khí ngũ hành châm cứu thì có hiệu quả không?”
Mạch Khâm nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu muội có thể châm cứu, mặc dù không bằng đuôi cánh ngũ linh nhưng cũng có thể cải thiện thân thể hắn.”
“Vậy thì tốt quá.” Dạ Dao Quang vỗ tay.
“Mạch đại ca, bây giờ huynh dạy ta một chút bí quyết châm cứu đi. Ta học một ít kiến thức cơ bản trước, đợi đến khi gặp Trạm ca, để chàng ấy truyền tin cho Minh Quang, bảo Minh Quang gặp chúng ta ở nhà cũ. Mạch đại ca xem một chút đi, sau đó nói cho ta biết các huyệt vị cụ thể nhé.”
“Dao Quang, ít khi lại thấy muội quan tâm một người như vậy.”
Rất nhiều chuyện Dạ Dao Quang đều làm theo ý muốn, nhưng cơ bản đều xoay quanh nguyên tắc làm người của cô, rất ít khi vượt quá nguyên tắc. Vì một người mà hao tâm tổn trí là điều cô rất ít khi làm, càng không nói đến chuyện vì một người mà đặc biệt đi học một bản lĩnh nào đó.
“Mạch đại ca chưa nhìn thấy Minh Quang, hắn cực kỳ giống Trạm ca. Ta cảm thấy trên thế gian này, hắn có lẽ là người hiểu Trạm ca nhất, nếu hắn vì vậy mà mất sớm, chỉ sợ trong lòng Trạm ca sẽ tiếc nuối cả một đời.” Đây cũng là ý nghĩ thật của Dạ Dao Quang, quả thật cô rất tán thưởng người như Tuyên Lân, nhưng càng là vì cô không muốn Ôn Đình Trạm trở thành một người cô độc như tuyết. Có một số việc cô không thể hiểu được Ôn Đình Trạm, thậm chí là trợ giúp Ôn Đình Trạm, có một người như Tuyên Lân đối với Ôn Đình Trạm mà nói, sẽ nhiều thêm một nơi để gửi gắm tình cảm. Thế gian này người có thể làm Ôn Đình Trạm giữ trong lòng thực sự rất ít, Dạ Dao Quang hy vọng ngày càng có nhiều người như vậy.
“Vả lại, ta là người tu luyện, ta có thể đọc làu làu huyệt vị cơ thể người, lại không phải học kê đơn bốc thuốc thì đối với ta châm cứu sẽ rất dễ dàng. Nếu phải điều chế thuốc thì Mạch đại ca dạy Trạm ca là được.”
Thấy Dạ Dao Quang nhắc đến câu sau thì hơi sợ, Mạch Khâm không khỏi bật cười nhưng vẫn tỉ mỉ dạy cô một ít kiến thức châm cứu, hai người cứ nói như vậy cho tới hừng đông. Sau khi dùng bữa sáng ở Mật Nhược tộc xong, quả nhiên Hàm Minh theo ước định để Hàm Không tự mình dẫn bọn họ vào vương cung. Dạ Dao Quang đã lộ ra gương mặt, cô đổi lại nam trang cho tiện, đồng thời dùng tên mới, cũng cố ý dặn dò Hàm Không. Mặc dù Hàm Không không hiểu nhưng đây là việc riêng của bọn họ, ông cũng không tiện hỏi nhiều.
Khoảnh khắc rời Mật Nhược tộc, Dạ Dao Quang có cảm giác ở trong ngục giam bao nhiêu năm, nay đột nhiên ra khỏi như trút được gánh nặng. Ở Mật Nhược tộc, hầu như mỗi khắc đồng hồ, thần kinh của cô đều căng thẳng.
Có Hàm Không dẫn đầu, Dạ Dao Quang và Mạch Khâm vào vương cung như vào chỗ không người, có thể thấy vị trí của Mật Nhược tộc ở Lưu Cầu. Khí tức Dạ Dao Quang cảm nhận được ở vương cung Lưu Cầu hôm qua hầu như đã hoàn toàn biến mất, đối với việc này Dạ Dao Quang cũng chỉ nhướng mày.
Vương cung nguy nga trang nghiêm, Dạ Dao Quang được nội thị dẫn vào cung điện sứ thần. Dưới mái hiên cong, trước lan can được chạm khắc bạch ngọc, có một thiếu niên đứng chắp tay. Hôm nay cậu mặc trường bào màu trắng bạc, có lẽ vì được tôn trọng ở vương cung Lưu Cầu, bên hông cậu là đai lưng ngọc bích được thêu hoa văn tinh xảo làm nổi bật vòng eo nhỏ của cậu, dáng người càng thêm thẳng tắp, cao ngất.
Trong gió nhẹ, cậu mặc cẩm bào tinh xảo, đầu đội mũ ngọc đứng trước lan can khắc bàn long, tay áo bào mở rộng lay động trong gió, mê hoặc đôi mắt Dạ Dao Quang.
Chậm rãi tới gần, Dạ Dao Quang không tự chủ được thả nhẹ bước chân, sợ chính mình sẽ quấy rầy đến nam tử phong hoa tuyệt đại, đẹp như tranh vẽ nhưng lại lẻ loi trong thế gian này.
Nhưng hương đào thanh ngát đã sớm theo gió bay vào hơi thở của cậu. Cậu chậm rãi xoay đầu như cảnh quay chậm trong phim, hai lọn tóc trên trán rủ xuống lay động trong gió, phất qua đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như trân châu của cậu, giấu đi vẻ âm u, chỉ còn lại dịu dàng và ấm áp. Khóe môi cậu nâng lên, trong nháy mắt, Dạ Dao Quang cảm thấy trong đầu có ngàn vạn loài hoa nở rộ.
Một cái ngoái đầu khiến châu ngọc nhạt màu, trăm vẻ kiều mị lụi tàn, che đậy ngàn nhan sắc.
Cười một tiếng, sóng thu nổi dậy, gió mát say mê, khuynh quốc khuynh thành.
Một khắc đó, dường như có gì đó mạnh mẽ va vào trái tim Dạ Dao Quang, cô nhìn cậu. Sau lưng cậu là cung đình trùng điệp, trong nháy mắt, kiến trúc hùng vĩ và khí thế đó giống như đã thu nhỏ vô số lần để làm nền cho cậu.
“Sao có mấy ngày không gặp mà Dao Dao đã không nhận ra ta rồi.” Ôn Đình Trạm đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, khóe môi nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng.
“Không phải, muội chưa từng nhìn thấy chàng như vậy.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sâu thẳm nhìn Ôn Đình Trạm.
Thì ra, cởi một thân áo vải, cậu cũng có khí thế vương giả chân đạp càn khôn, sừng sững trong trời đất.