"Nghĩa phụ, con không hề lừa dối cha. Trạm ca của con còn đợi con ở đằng kia, con cũng chẳng có tinh thần gan dạ liều mình cứu người, con chắc chắn có thể đi qua." Thái độ của Dạ Dao Quang nghiêm túc, giọng nói thành khẩn.
Cuối cùng cũng ngại giằng co, Hư Cốc khẽ nói: "Nha đầu họ Qua, con hãy đi trước."
Hư Cốc nói xong liền đưa áo Thần Ty cho Qua Vô Âm. Dạ Dao Quang bao bọc giúp Qua Vô Âm từ đầu tới chân chặt tới mức gió thổi không lọt rồi buộc chặt áo lại. Sau đó Dạ Dao Quang dìu Qua Vô Âm đi lên. Thần Ty màu nước nhưng đục, khi giẫm lên chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm giác áp sát bức tường đá di chuyển từng bước một. Phía dưới chính là hồ nước, ngã xuống đó chắc chắn không còn hài cốt.
Nhìn qua nghĩ chỉ có vài chục bước chân ngắn ngủi nhưng khi đi tới vị trí chính giữa nhô ra nhiều nhất, Qua Vô Âm đã tiến vào Tán Linh trận. Bọn họ là những người tu luyện, nếu không phát ra khí ngũ hành trong cơ thể thì sẽ có một cảm giác hoàn toàn mất trọng lượng, thậm chí hai chân tê rần không có ý thức. Qua Vô Âm suýt nữa trượt ngã. Cũng may Ôn Đình Trạm và Hư Cốc nhanh tay nhanh mắt đỡ chắc hai đầu thanh sắt. Đồng thời hành động bất ngờ nhất trí cùng nâng Qua Vô Âm lên, Qua Vô Âm sợ đến mức tay mềm nhũn ra.
Cảm giác đôi chân càng ngày càng bất lực, đồng thời lúc này một luồng nước trắng bạc lại bắn tới, Dạ Dao Quang dứt khoát cảnh báo Qua Vô Âm: "Vô Âm, đừng nhúc nhích."
Đợi đến khi luồng nước thẳng tắp bắn lên người Qua Vô Âm mà Thần Ty không hề bị ăn mòn, ngay cả một vết nhỏ cũng không thấm vào, Qua Vô Âm mới di chuyển bước chân thêm một lần nữa. Bởi tu vi của nàng cũng không cao, đồng thời không vận khí nên khí ngũ hành tản ra ngoài cũng không nhiều, do đó thành đá cũng dần dần chuyển động chậm lại. Nàng chỉ bị bắn một lần, lại tựa vào vách tường tiếp tục đi qua, Ôn Đình Trạm kịp thời bắt được tay nàng.
Có Qua Vô Âm đi qua thành công ngay từ lần đầu tiên, lòng tin của mọi người tăng lên gấp bội.
Sau đó Ôn Đình Trạm lại đưa áo qua, từng người dựa theo cách đó ngay ngắn lần lượt rời khỏi nơi này. Cuối cùng chỉ còn lại có Dạ Dao Quang và Hư Cốc, hai người già trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều không muốn làm theo. . 𝙏hách 𝑡hánh 𝑡ìm được # 𝙏 𝗿 U m 𝑡 𝗿 𝒖 y ệ n.𝐯n #
"Nha đầu, con mau qua đi, nghĩa phụ cho dù không qua được đây cũng sẽ qua được đường hầm." Hư Cốc kiên định nói.
"Cha cho rằng cha không phải đi qua đường hoàng tuyền ư?" Dạ Dao Quang hừ lạnh.
Hư Cốc nhất định phải đi vào nơi sâu nhất trong địa cung, tìm được cách phi thăng. Nếu không cho dù ông đi ra được khỏi đường hầm mà không có cách phi thăng thì tuổi thọ của ông cũng sắp tận. Dạ Dao Quang sao có thể để ông quay về khi đã đi đến nước này.
"Nha đầu ngốc, cho dù nghĩa phụ thực sự đi vào, cũng chưa chắc tìm được đến..."
"Ai quan tâm cha tìm thấy hay không, cha cũng không nghĩ một chút nếu không có cha, con đường phía sau chúng ta phải đi tiếp như thế nào. Không biết chừng cha lui trở ra, con gái cha đây phải chết trong đó rồi..."
"Ăn nói hàm hồ!"
"Con không hề nói bừa, trong lòng cha chắc chắn hiểu rõ!" Khí thế của Dạ Dao Quang còn mạnh hơn cả ông.
Hư Cốc tức giận đến mức thở hổn hển, đúng là ông tìm không ra lời phản bác, chỉ thực sự không muốn bỏ lại Dạ Dao Quang ở chỗ này. Nhưng ông quên rằng nếu không có mình hộ tống bảo vệ, phía sau nguy hiểm không lường hết, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm nhất định lành ít dữ nhiều, tính mạng những người khác cũng khó bảo toàn. Lúc này bị Dạ Dao Quang nói trúng, Hư Cốc cũng nôn nóng đến mức đi quanh quẩn, tìm không ra một sách lược vẹn toàn.
"Cha đừng đi vòng vo nữa, con cũng bị hoa mắt theo cha rồi." Dạ Dao Quang kéo Hư Cốc.
"Cha mau qua đi, chẳng lẽ cha không tin con?"
"Nghĩa phụ, người qua đây đi!" Đầu bên kia Ôn Đình Trạm cũng mở miệng nói.
"Con... tiểu tử con nói cái gì?" Hư Cốc quát lạnh.
"Nghĩa phụ, con tin Dao Dao." Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang tràn đầy tín nhiệm.
"Dao Dao sẽ không gạt con. Nếu như Dao Dao không có cách nào qua, con sẽ đi qua, sau đó đợi đến khi Dao Dao qua đây, con lại đi qua lần nữa."
Hư Cốc nhìn hai người một chút, cuối cùng vẫn không thể vặn lại bọn họ, chỗ nguy hiểm như vậy ông cũng không thể đẩy Dạ Dao Quang qua. Vì vậy ông chỉ có thể bao chặt chính mình, men theo tường đi tới. Vân Lạp chỉ bị bắn ba lần, Hư Cốc vừa tiếp giáp Tán Linh trận, thành đá đã xoay tròn như điên. Vài chục bước đi ngắn ngủi của Hư Cốc đã bị bắn vài chục lần, từ đây cuối cùng cũng có thể thấy được Đại Thừa kỳ của Vân Lạp còn chênh lệch rất xa so với Hư Cốc...
Sau khi Hư Cốc đi qua, Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống, lấy Thiên Lân và thả Dạ Khai Dương ra. Địa cung sáng như ban ngày nhưng đây không phải là ánh sáng nến cũng không phải ánh mặt trời, không biết là ánh sáng gì. Nơi đây không hề có khí cực dương, ngược lại có âm khí nên Dạ Khai Dương hiện thân hoàn toàn không có vấn đề. Đây là một góc chết, vừa may ngăn cản được tầm nhìn của người đối diện.
"Con trai, mạng nhỏ của mẹ giao cho con." Dạ Dao Quang dùng thần thức truyền đạt cho Dạ Khai Dương.
"Mẹ yên tâm." Dạ Khai Dương cũng dùng thần thức trả lời.
"Nha đầu, con đang làm gì vậy?" Lúc này Hư Cốc bên kia đã bắt đầu lo nghĩ.
Dạ Dao Quang lập tức hiện thân, mọi người thấy thanh sắt kê ngay ngắn trên tường đá, không khỏi sửng sốt. Mà đầu kia của thanh sắt cũng giống với đầu bên này nên bọn họ không thể nào thấy rõ cuối cùng Dạ Dao Quang đã dùng cách gì lại có thể vắt ngang thanh sắt qua Tán Linh trận. Mọi người chủ yếu đều không cảm giác được sự tồn tại của Dạ Khai Dương.
Dạ Dao Quang bao bọc kỹ lưỡng bản thân, đi qua từng bước lòng không tạp niệm. Dựa theo bước chân của Qua Vô Âm, Dạ Dao Quang cũng bị bắn một lần rồi cầm lấy tay của Ôn Đình Trạm.
Sau khi Dạ Dao Quang qua bên đối diện, thần thức của cô nhanh chóng huy động. Thiên Lân bay tới dọc theo bức tường đá, nhanh chóng rơi vào trong tay Dạ Dao Quang, cô cất luôn áo Thần Ty và Thiên Lân.
Dạ Dao Quang quay đầu, liếc mắt về phía Hư Cốc: "Cha thấy thế nào, con nói sẽ không lừa cha đúng không?"
Vì Tán Linh trận phát động, Hư Cốc cũng không thấy rõ thứ bay về trong tay Dạ Dao Quang là thứ gì, chưa nói đến việc cảm giác được sự tồn tại của Dạ Khai Dương. Thế nhưng ông cũng không tìm hiểu sâu, gật đầu về phía Dạ Dao Quang: "Con gái không phí công rèn luyện."
Giờ phút này ngay cả Hư Cốc cũng không thể không thừa nhận, nếu không có Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, e rằng ông không thể đến được vị trí sâu nhất trong địa cung, cũng phải mắc kẹt đến chết ở nơi này.
"Đó! Cha đừng tưởng rằng mình là chân quân, toàn là con chiếm ưu thế!" Giải trừ được nguy hiểm, Dạ Dao Quang lại bắt đầu lên giọng.
Với tính cách này của cô, tất cả mọi người chỉ biết nhìn nhau cười.
Tiếp sau đó bọn họ liên thủ công phá Nguyệt Nha vịnh, Thiên Ất đại trận, Tứ Phục đại cục, cuối cùng trước mắt của bọn họ xuất hiện một cung điện có sáu lối đi. Bọn họ đều có cùng một dự cảm rằng đây là cửa ải cuối cùng, nếu tìm được hết sáu phương hướng này, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được thứ mình muốn.
Đến nơi này bọn họ bắt đầu xuất hiện bất đồng vì mỗi một lối đi đều tản ra khí ngũ hành, không thấy bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào. Tất cả mọi người đều dựa vào bản năng đến gần một lối đi có cảm nhận thu hút nhất đối với bọn họ. Nhưng thật ra mỗi một lối đi phát ra một loại khí ngũ hành, dẫn đến người tu luyện bất đồng.