Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng tiếc, là một người thiện lương.” Tiễn Hoàng Ngạn Bách đi, Dạ Dao Quang không khỏi than nhẹ.

“Nhân sinh trên đời, như thế nào có thể không có tiếc nuối cùng hối hận?” Ôn Đình Trạm ôm lấy bả vai Dạ Dao Quang.

“Có lẽ đây là bất đắc dĩ của sinh mệnh.” Dạ Dao Quang triết lý cảm thán một câu.

Ôn Đình Trạm nhoẻn miệng cười.

Tối ngày đó Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiễn Hoàng Ngạn Bách, Hoàng tam thái thái không còn tìm tới. Ngày hôm sau, độc trong người Hoàng Kiên hoàn toàn được thanh trừ, người tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng ý thức đã thanh tỉnh, có thể xuống giường đi lại. Cùng ngày hôm đó Hoàng Nhận tra ra thủ phạm hạ độc. Làm mọi người kinh ngạc chính là, thủ phạm hạ độc không phải ai khác, thế nhưng là ái thiếp Hoàng Nhận!

Ái thiếp này của Hoàng Nhận, kỳ thật ở Hoàng gia, thậm chí hai mươi năm trước ở toàn bộ Thanh Hải đều nổi danh. Nàng vốn là nữ thứ lại dòng chi nữ, họ Mang. Khi đó thủ hạ bộ khoái của tri phủ Tây Ninh có một nữ nhi, tất nhiên không thể so với các cô nương nhà quan lại, nhưng thanh xuân như bị bùa ngải, Hoàng Nhận niên thiếu chính là một lòng đặt trên người nàng.



Hoàng Kiên khi đó đã nuôi dã tâm bò lên trên, làm sao có thể để đích trưởng tử của mình đi cưới một nữ tử hoàn toàn không có sự giúp đỡ hơn nữa lại thuộc dòng chi nữ? Bởi vậy tiết mục bổng đánh uyên ương liền đúng hạn tới, nhưng Hoàng Nhận cũng có vài phần cốt khí, chống đỡ được sự chèn ép của Hoàng Kiên không nói, hắn còn tính toán mang theo người trong lòng bôn chạy.

Hoàng Nhận cùng phụ thân Tịch Điệp bất đồng, việc nuôi dạy hài tử trong nhà võ quan không dễ dàng, hơn nữa Hoàng Nhận cũng là một người có bản lĩnh, Hoàng Kiên biết rõ nếu hắn tiếp tục chèn ép, Hoàng Nhận, nhi tử ưu tú của hắn sẽ hoàn toàn chết tâm. Vì thế Hoàng Kiên chỉ có thể xuống tay từ nhà gái, cũng không biết Hoàng Kiên dùng thủ đoạn gì, Mang thị biến mất một đoạn thời gian, Hoàng Nhận làm thế nào cũng tìm không thấy. Thẳng đến khi Hoàng Kiên đạt được mục đích, Hoàng Nhận cùng một cô nương nhà thế gia tại Thanh Hải kết phu thê, Mang thị mới từ từ xuất hiện.

Sau đó, Mang thị được gả cho Hoàng Nhận làm thiếp thất.

“Hoàng Kiên đã làm gì với Mang thị?” Dạ Dao Quang trực giác có chút không tốt.

“Mang thị bị đạo tặc bắt đi, không may mắn mất thân.” Ôn Đình Trạm không muốn để Dạ Dao Quang nghe thấy những thủ đoạn dơ bẩn như thế này.

“Hoàng Kiên thật sự……” Trong lòng Dạ Dao Quang dâng lên một cổ tức giận, nàng thân là nữ tử, đối với người cường quyền đàn áp nữ nhân yếu thế, hành vi này làm cho nàng chán ghét đến cực điểm, “Hắn không bằng giết Mang thị!”

“Nếu Mang thị chết, hắn chính là tự huỷ hoại nhi tử của mình.” Cực khổ bồi dưỡng mười tám năm, nhi tử làm cho hắn tự hào, nếu Hoàng Nhận cứ như vậy đắm chìm không phấn chấn, những đứa con còn lại của Hoàng Kiên căn bản không thể làm nên việc lớn.

Cho nên, Hoàng Kiên không muốn huỷ hoại nhi tử, không muốn nhi tử vì trong lòng cảm thấy áy náy với nữ tử mình thương yêu mà bất hòa với người nhà, bởi vậy Hoàng Kiên không giết Mang thị, cũng chưa từng động tay chân với phụ mẫu Mang thị. Hoàng Kiên làm nhi tử vừa lòng đẹp ý cưới Mang thị, nhưng trong lòng bọn họ luôn có một khoảng cách.



Thế gian này không phải không có nam nhân có thể bao dung yêu thương cưới một quả phụ, nhưng có cực ít nam nhân ở cùng một một cô nương hoàng hoa khuê nữ khi yêu nhưng khi cưới về lại là một tàn hoa bại liễu. Cho dù ở thời đại cởi mở của Dạ Dao Quang ở kiếp trước, cũng có nam nhân ngoài miệng nói không ngại chuyện này, nhưng kỳ thật người hoàn toàn không để bụng thì không có ai, huống chi với những nam nhân này đã mang tư tưởng chủ nghĩa hiện đại. Mang thị bị đạo tặc cướp sắc, Hoàng Nhận vẫn nguyện ý cưới, hơn nữa nhiều năm như vậy không cô lạnh nàng, không có chọc vào vết sẹo, cũng không có bởi vậy mà ghét bỏ nàng, đứng ở thời đại này nhìn nhận, Hoàng Nhận đã rất không tồi, đáng giá được ngợi khen, nhưng đối với Mang thị mà nói chính là cực kỳ tàn nhẫn.

“Hoàng……”

Dạ Dao Quang đang muốn mở miệng nói thì nàng cùng Ôn Đình Trạm cơ hồ đồng thời cảm giác được tiếng từ Vệ Kinh, điều này chứng minh có người tới, quả nhiên hai vợ chồng lặng im trong chốc lát, thanh âm Vệ Kinh liền vang lên: “Hầu gia, phu nhân, đại tổng quản đô thống phủ cầu kiến.”

Trợ thủ đắc lực nhất của Hoàng Kiên, người cực kỳ ít khi dễ dàng ra mặt, lúc này tự mình tới tìm bọn họ, khẳng định có việc không tầm thường, Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi: “Có chuyện gì?”

Lão quản gia Hoàng Kiên thân hình hơi gập cúi đi vào, hành lễ với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, sau đó có chút ngập ngừng nói: “Hầu gia thứ lỗi, hầu gia cùng phu nhân chắc cũng đã nghe nói, đã tìm được người hạ độc lão gia, nhưng Mang di nương thế nào cũng không chịu mở miệng, đại gia đã thẩm vấn suốt một đêm, Mang di nương cuối cùng nói muốn gặp Hầu gia một lần mới nguyện mở miệng thổ lộ sự tình. Sức khỏe lão gia hiện giờ không tiện, chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên chỉ có thể cho tiểu nhân thay tới thỉnh Hầu gia, không biết Hầu gia cùng phu nhân có thể cùng tiểu nhân đi một chuyến?”

Dạ Dao Quang giữa mày nhíu lại, nàng biết Mang thị là bị Ôn Đình Trạm đem ra gánh trách nhiệm thay, đồng thời cũng dùng chuyện này tới ly gián tình cảm phụ tử Hoàng Kiên. Mang thị nếu nguyện ý làm kẻ chết thay, tất nhiên là có sở cầu với Ôn Đình Trạm, hơn nữa Ôn Đình Trạm đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn mới có thể để nàng nguyện ý dùng sinh mệnh trao đổi, cho nên chuyện này cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Con người tồn tại, luôn phải ở giữa lựa chọn lấy hay bỏ không phải sao? Mang thị lúc này điểm ra Ôn Đình Trạm, chỉ sợ người Hoàng gia lại bắt đầu hoài nghi, Mang thị là nghe theo lệnh của Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm nếu dùng Mang thị, Dạ Dao Quang tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của hắn, Mang thị khẳng định không phải một người vụng về có thể cắn ngược lại người khác. Dạ Dao Quang buồn bực là vì Mang thị một hai muốn kéo Ôn Đình Trạm vào, rốt cuộc là muốn thế nào?

“Mang di nương?” Dạ Dao Quang lộ vẻ nghi ngờ, chợt nhìn qua Ôn Đình Trạm, rồi sau đó cười nói, “Chính là vị kia hai mươi năm trước, lừng lẫy nổi danh, Mang di nương?”



Chỉ cần tiến vào Thanh Hải, sự tình Mang thị thường xuyên lui tới Hoàng gia cơ hồ không có ai không biết. Đối với việc Dạ Dao Quang đã biết lão quản gia cũng không thấy bất ngờ, vì thế cung kính gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hảo a, ta cũng rất tò mò về vị Mang di nương này.” Dạ Dao Quang vỗ tay một cái, kéo cánh tay Ôn Đình Trạm, “Câu chuyện Mang di nương cùng Hoàng phó tướng như sấm bên tai, chỉ tiếc khi người đời viết thành văn, sự tình xảy ra chàng còn chưa được sinh ra, muội lúc đó cũng mới chỉ là tiểu nãi oa ba tuổi, cho nên không thể tận mắt nhìn thấy. Đây chính là cơ hội có thể trực tiếp nhìn thấy dung nhan Mang di nương, không biết tuyệt sắc cỡ nào, có thể làm Hoàng phó tướng khuynh tâm đến không tiếc cùng người nhà đoạn tuyệt.”

Lời Dạ Dao Quang nói tưởng như vô tâm nhưng lại làm lão quản gia mặt cứng đờ, ý ngoài lời thực rõ ràng, Dạ Dao Quang là nói cho bọn họ, thời điểm đại gia nhà các ngươi cùng Mang di nương yêu chết đi sống lại, ta cùng ta phu quân một người còn chưa sinh ra, một thì đang còn gào khóc đòi ăn, cho nên đừng nghĩ có quan hệ. Mang di nương vĩnh viễn không thể nào là do bọn họ an bài từ trước. Ôn Đình Trạm xuất thân nghèo khó, càng không thể sóm rắc đường vào gia tộc.

Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang đây là đang che chở hắn, cố ý đem sự tình khiến Hoàng gia hổ thẹn nhắc lại, đem hạ thấp Hoàng Nhận vì ham sắc đẹp.

“Bản hầu cũng tò mò vị Mang di nương này vì sao muốn gặp bản hầu, đại quản gia, mời dẫn đường.” Ôn Đình Trạm sủng nịnh nhìn Dạ Dao Quang, sau quay qua lão quản gia nói.

Lão quản gia sắc mặt bất biến dẫn theo phu thê hai người đi tới thư phòng Hoàng Nhận. Bởi vì là việc trong nhà, ngoại trừ Mang di nương cùng phụ tử Hoàng Kiên Hoàng Nhận, người ngoài không có một ai khác. Chờ đến khi phu thê Dạ Dao Quang tới, toàn bộ hạ nhân cũng liền rút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK