Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Dao Quang mới buông lỏng sự kiểm soát bà đỡ, đưa cho bà dụng cụ: “Bà lấy đứa bé trong bụng nàng ra. Đừng cự tuyệt, nên biết điều mà lấy ra cho ta, ta có thể bắt bà từ nhà tới nơi này lặng lẽ không một tiếng động thì cũng dễ dàng lấy được cái mạng nhỏ của bà.”

Bà đỡ run lẩy bẩy, dao trong tay cũng cầm không vững.

Thấy vậy, Dạ Dao Quang nheo mắt nói: “Nếu bà không muốn sống thì cứ run rẩy lần nữa.”

Ngay lập tức thân thể bà đỡ cứng đờ.

Dạ Dao Quang chỉ có thể móc trong lồng ngực ra một thỏi mười lượng bạc: “Làm việc chu đáo xong, thứ này sẽ là của bà.”

Mười lượng bạc trắng! Bà đỡ cho hai mươi đứa trẻ mới có thể kiếm được chừng đó. Tiền tài làm lay động lòng người, nỗi sợ hãi trong lòng bà cũng giảm xuống trong chớp mắt, bà không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Ta cũng là nhận tiền của người khác mới làm việc, cô nương ở dưới cửu tuyền cũng không thể ghi hận với ta, vì ta cũng tính là đang cứu đứa nhỏ của cô đó…”

Dạ Dao Quang cứ để bà nói, tuy là rất đau đầu nhưng cũng là một cách để bài trừ nỗi sợ hãi, qua tầm một nén nhang, bà đỡ cuối cùng cũng bằng lòng ra tay. Dạ Dao Quang mở to mắt nhìn bà rạch bụng thi thể sản phụ ra, làm lần lượt một lúc thấy đầy máu tanh rồi ôm ra một đứa trẻ sơ sinh hít thở cũng không mạnh lắm. Bà đỡ lấy tay vỗ vỗ mông đứa trẻ, đợi đến khi đưa trẻ khóc lên hai tiếng mới quấn đứa trẻ trong tã lót đưa cho Dạ Dao Quang.

“Cô nương, là một bé trai, phải mau chóng cho nó ăn.”

“Bà mau khâu kín bụng của nàng lại.” Dạ Dao Quang ôm đứa trẻ vào lòng, truyền khí ngũ hành vào người đứa trẻ không lộ vết tích.

Bà đỡ cũng từng làm qua chuyện này nên làm rất nhuần nhuyễn, làm xong còn tỉ mỉ lau sạch sẽ những vết máu bẩn một lần.

Dạ Dao Quang rất hài lòng liền đưa bà hai mươi lượng bạc: “Chuyện hôm nay bà không được nói với bất cứ ai.”

“Cô nương yên tâm, bà già này có chết cũng không mở miệng.” Bà đỡ nhận hai mươi lượng bạc, cười không nhìn thấy mắt, liên tục cảm tạ.

Dạ Dao Quang đưa bà ta về, sau đó quay về phía người chết niệm một đoạn kinh Vãng Sinh. Vừa niệm xong, một viên tinh quang từ trong thân thể người chết bay ra, rơi vào túi công đức bên hông cô. Dạ Dao Quang nhìn thấy không khỏi vui mừng: “Cô yên tâm, nếu người thân của đứa nhỏ này không tìm tới, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

Nói xong cô ôm đứa bé, xoay người rời khỏi nghĩa trang, sắc trời đã không còn sớm. Dạ Dao Quang nhìn đứa trẻ ôm trong lòng, không thể nuôi nó chỉ dựa vào khí ngũ hành của cô. Dạ phủ lại chỉ có hai vợ chồng ông lão trông nhà, muốn đưa đứa bé tới cũng khó giải thích. Suy nghĩ một lúc, Dạ Dao Quang liền xoay bước đi tới Tiền phủ.

“Dạ cô nương, người tới muộn như vậy…” Quản gia của Tiền phủ bị đánh thức, lúc đầu không vui vẻ gì, nhưng vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang liền vội vàng niềm nở nghênh đón vào trong rồi lập tức sắp xếp gia nhân đi mời người.

Tiền phu nhân chưa kịp chải tóc, chỉ kịp khoác chiếc áo choàng đã vội vàng chạy tới, Dạ Dao Quang thấy vậy có chút ngượng ngùng: “Làm phiền Tiền phu nhân lúc đêm khuya thế này thật là mất lịch sự, nhưng là có chuyện khẩn cấp.”

“Muội cần phải nói những lời khách sáo này sao?” Tiền phu nhân có chút giận nói, sau đó nhìn đứa bé trong lòng Dạ Dao Quang.

“Đây là đứa bé vừa mới ra đời…”

“Đúng vậy, đứa bé này…” Dạ Dao Quang không giấu giếm, thêm thắt hay nói dối, nói thẳng ra lai lịch đứa trẻ, không nói tới lý do vì sao ra nghĩa trang.

“Ta biết trong phủ có vú em, đứa bé này bây giờ cần tắm rửa sạch sẽ và ăn uống đầy đủ. Ta bây giờ cũng không có điều kiện nuôi dưỡng nên đầu tiên ta nghĩ để nuôi trong phủ, còn muốn làm phiền phái người trong phủ đến nghĩa trang trông coi. Nếu người nhà của người phụ nữ kia tới nhận thì trả lại đứa bé cho họ, nếu họ không tới, đợi nửa tháng sau ta sẽ tới đón đứa bé.”

“Chuyện này có gì khó, muội yên tâm đi, cứ để đứa nhỏ tại chỗ của ta, ta hiện giờ cũng rất thích trẻ con.” Tiền phu nhân vừa nói vừa giơ tay ôm lấy đứa bé trong lòng Dạ Dao Quang rồi cười nựng dỗ dành.

“Vậy ta đi về trước.” Dạ Dao Quang nhìn sắc trời một chút.

“Muội cứ đi đi.” Tiền phu nhân cũng không giữ, bởi nàng biết Dạ Dao Quang theo Ôn Đình Trạm tới học viện, hình như học viện phải tuần tra số người. Tuy đêm hôm khuya khoắt nhưng Tiền phu nhân hoàn toàn không phải lo lắng đến sự an toàn của Dạ Dao Quang.

Khi Dạ Dao Quang trở lại học viện, trời đã sắp sáng, cô trở mình tiến vào tiểu viện. Phòng ngủ bọn họ vẫn còn sáng đèn, cô rón rén đẩy cửa phòng ra. Trước bàn đọc sách, Ôn Đình Trạm ăn mặc chỉnh tề, ngồi cầm một quyển sách, có lẽ nghe thấy tiếng động, đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Chàng cả đêm không ngủ?” Dạ Dao Quang nhíu mày nói.

“Ta say mê đọc sách, quên cả thời gian.” Ôn Đình Trạm cười giải thích.

“Ta tin có chàng mới quái quỷ như vậy!” Dạ Dao Quang tiến tới, lấy quyển sách trong tay Ôn Đình Trạm quăng lên bàn đọc sách.

“Chàng mau nghỉ đi, cũng may ngày mai không đi học, có thể ngủ nướng.”

Dạ Dao Quang vừa nói vừa chống eo vươn người, ngáp một cái bước vào phòng bếp nhỏ. Lúc đầu cô không định đun nước nóng, rửa mặt nước lạnh luôn nhưng phát hiện trên bếp có nồi nước ấm, nhìn chỗ củi rơm đã đốt, cũng đoán Ôn Đình Trạm đã đun tới hai lần.

Trong lòng cô có chút ấm áp, sau khi rửa mặt, cô quay lại phòng ngủ, Ôn Đình Trạm đã nằm ngoan ngoãn trên giường. Học xá của họ đều có hai phòng nhưng trong đó một gian là thư phòng, một gian khác là phòng ngủ chung, hai cái giường tựa sát vào hai bên tường đối diện.

Dạ Dao Quang cởi áo ngoài, đổi lại áo ngủ rồi nằm xuống ổ chăn. Vốn cho là Ôn Đình Trạm đã ngủ rồi, nào ngờ cô vừa mới nằm xuống, tiếng của Ôn Đình Trạm đã vang đến: "Nàng gặp biến cố gì phải không? Sao muộn như vậy mới về?"

“À, là có chút biến cố…” Dạ Dao Quang hoàn toàn không giấu giếm kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng cười nói:

“Lòng tốt có phúc báo, chàng xem muội đi một chuyến, lợi thêm một công đức.”

“Ừm, làm trong khả năng cho phép, không làm hại người khác, có thể làm thì nên làm.” Đối với hành động của Dạ Dao Quang, nhiều người có thể cảm thấy cô quá thích bận tâm nhưng Ôn Đình Trạm lại lý giải, nếu như mọi người có chuyện, vì không liên quan đến mình liền lạnh lùng bỏ mặc, thế gian này của họ sẽ trở nên bi ai.

Tham gia không phải vì cảm thấy thế gian chỉ có mình làm được, muốn khoe khoang điều gì, muốn chứng minh điều gì, cũng không phải vì đạt được điều gì, chẳng qua là hy vọng cuộc sống thêm chút ấm áp. Đừng đợi đến lúc bản thân bám vào dây thừng nơi vách đá mới thấy sự vô tâm của những người qua đường.

Sau đó Ôn Đình Trạm không nói gì thêm nhưng khóe môi Dạ Dao Quang khẽ cười, cô cảm thấy trên thế gian này người đủ để có thể thực sự lý giải được cô, hiểu được con người thực của cô chỉ có Ôn Đình Trạm. Đổi lại một người khác, chỉ sợ cảm thấy cô phô trương thái quá, nhàn rỗi thái quá, cái gì cũng muốn chen chân vào.

Quả thật, thế gian này người có năng lực hơn cô nhiều không kể xiết, nhưng nếu cô nghĩ điều này trong lòng thì sẽ bỏ mặc nhiều tai họa rõ ràng có thể giải quyết đơn giản hoặc đợi cái gọi là cao nhân xuất hiện. Không vạ lây người vô tội thì đã đành, nếu có người vô tội bị chết, sẽ trở thành một tổn thương trong trái tim cô, tổn thương này sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của cô, do đó ảnh hưởng tới sự tu luyện của cô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK