Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Dạ Dao Quang như thường lệ dậy sớm cùng luyện công với Kim Tử, tu luyện như vậy giúp tốc độ nhanh hơn trước nhiều, Dạ Dao Quang tu luyện xong liền rời khỏi phòng, quả nhiên là thấy Ôn Đình Trạm đã dậy từ sớm đang tập võ rèn luyện thân thể ở trong sân, Dạ Dao Quang liền nghiêng người dựa vào cột hành lang ở phía trước viện, âm thầm quan sát Ôn Đình Trạm với ánh mắt kiên định đang không ngừng luyện tập bộ quyền pháp mà Dạ Dao Quang dạy cho, không chỉ có cách thức mà còn có lực độ.

Ngay cả Dương Tử Quân từ trước đến nay quen ăn sung mặc sướng sau một thời gian dài bị Ôn Đình Trạm kích thích, cũng bắt đầu dựa theo động tác của Ôn Đình Trạm luyện quyền rất ra dáng, không cầu làm nên việc lớn, chỉ mong có thể rèn luyện cơ thể khỏe mạnh.

Khóe miệng Dạ Dao Quang chợt cong lên, cả người vụt đi như một ngọn gió, tập kích phía sau lưng của Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm chuyên tâm luyện công đang vung quyền thì cảm giác được có một luồng gió mạnh mẽ ập tới sau lưng, Ôn Đình Trạm lần đầu tiên bị tập kích nên theo bản năng muốn lẩn trốn, chân vừa xoay một vòng, thân thể nhanh chóng nghiêng sang một bên.

Chưa đợi cậu đứng vững thì một luồng cuồng phong nữa lại ập tới mặt cậu, Ôn Đình Trạm chưa nhìn rõ người tập kích là ai, nhưng lại ngửi được mùi hương rất quen thuộc, nên liền hiểu ra là Dạ Dao Quang đang chỉ dạy cho cậu, vì thế không dám buông lỏng, hai tay vận lực cản nhưng lại không ngờ sức mạnh của Dạ Dao Quang lại lớn như vậy, vừa va chạm thì cậu đã bị đánh văng ra xa.

“Doãn Hòa!” Dương Tử Quân la lên hoảng sợ.

Rất nhanh sau đó một đạo kim quang chợt vụt đi, lúc Ôn Đình Trạm chuẩn bị té ngã xuống đất thì được cánh tay dài của Kim Tử giữ lại, Kim Tử dùng lực kéo, Ôn Đình Trạm liền đứng vững trở lại.

“Hạ bàn (1) đã đủ vững chắc, nhưng phản ứng vẫn chưa nhanh nhẹn lắm, đã vậy thì chàng hãy ngừng đọc sách trong một tháng đi, tất cả sách của chàng sẽ giao cho Kim Tử giữ, nếu chàng muốn xem sách thì hãy đến cướp từ tay Kim Tử.” Dạ Dao Quang bước chậm về phía Ôn Đình Trạm nói.

“Dao Dao, từ nay ta sẽ theo Kim Tử luyện tập, nàng đừng giao sách cho nó.” Kim Tử tuy rằng rất có nhân tính, nhưng trong mắt của Ôn Đình Trạm nó cũng chỉ là một con khỉ mà thôi, nếu như nó xé hết sách thì rất đáng tiếc.



“Không thương lượng.” Thái độ Dạ Dao Quang rất kiên quyết, “Chàng mau đi tắm đi, dùng bữa sáng xong, chúng ta cùng đi điền trang.”

Nói xong, Dạ Dao Quang cũng không để ý Ôn Đình Trạm liền mang Kim Tử rời khỏi.

Tuy điền trang ở vùng ngoại ô Thái Hòa trấn, nhưng cách Đỗ Gia thôn cả một Thái Hòa trấn, một cái thì ở phía đông Thái Hòa trấn, một cái lại ở phía tây, đoàn người Dạ Dao Quang xuất phát từ sáng sớm nhưng phải tới buổi chiều mới đến điền trang mà mình mua.

Điền trang nhìn thì không quá cũ, người trông coi điền trang là một nam tử tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người ốm cao nước da rám nắng trên mặt có một vết xẹo. Đỗ Hải đã đến trước cùng nam tử này đợi Dạ Dao Quang.

“Dạ cô nương đã đến rồi.” Đỗ Hải niềm nở tiến lên phía trước.

“Ừm.” Dạ Dao Quang trả lời.

Đỗ Hải vẫn giữ thái độ cung kính nói: “Đây là người trông coi điền trang, họ Lý.”

“Lý Thuyên kính chào chủ nhân.” Lý Thuyên nhanh chóng hành lễ.

“Cho ngươi miễn.” Dạ Dao Quang phất tay.

Lần này Sở Gia vì đang cần tiền gấp, để có thể bán nhà nhanh hơn nên đã tặng hết nông sản ở trong nhà, hơn nữa còn tặng luôn người trong điền trang, Lý Thuyên cũng là một trong số ấy.

Dạ Dao Quang quan sát tướng diện của Lý Thuyên thấy ông là một người thật thà biết giữ bổn phận liền dặn dò: “Ngươi hãy gọi tất cả người ở trong nhà ra tập hợp ở đây cho ta.”

“Dạ, tiểu nhân đi liền.” Lý Thuyên vội vàng làm theo lời dặn.

“Hôm nay trời nắng gắt, hay là cô nương nghỉ ngơi một chút, đợi tối một chút tiểu nhân đưa cô nương đi xem đất có được không.” Đỗ Hải kiến nghị.



“Không làm lỡ việc của ngài chứ?” Dạ Dao Quang híp mắt nhìn mặt trời chói chang ở trên cao.

“Không việc gì, không việc gì, nhà cậu của tiểu nhân cũng khá gần đây, buổi tối ngủ ở đó một đêm cũng không sao cả.” Đỗ Hải liền nói.

“Vậy thì để trễ một chút rồi xem đất cũng được, Vương Mộc ngươi đi dặn dò hạ nhân chuẩn bị cho Đỗ nha khoái (2) một gian phòng.” Dạ Dao Quang nói với Vương Mộc đi cùng.

“Đỗ nha khoái mời ngài theo tiểu nhân.” Vương Mộc tuy mới mười bốn tuổi nhưng làm việc không khác gì người trưởng thành.

Chỉ một lúc sau, Lý Thuyên đã gọi tất cả mọi người tập hợp ở trong sân lớn, đích thân dẫn đoàn người Dạ Dao Quang vào, ba anh em Vương Mộc và chị Điền bận rộn dọn dẹp, còn phu phụ Lâm Thị Dạ Dao Quang dặn dò ở lại trông coi mọi việc trong nhà, dù gì phụ thân của Vương Mộc cũng cần Đỗ Hạnh thăm khám chữa bệnh.

“Trong nhà có tổng cộng mười bốn người, tất cả đều ở đây.” Lý Thuyên nói.

Bởi vì đất điền trang trên cơ bản là đất lĩnh canh (3), bọn họ có mười bốn người nhưng thật ra chỉ có ba hộ gia đình ở lại đây để trông coi điền trang. Dạ Dao Quang quan sát từng người một, có người nhân phẩm không tốt như là chua ngoa, nhiều chuyện, cũng có người thì lòng dạ hẹp hòi, nhưng nhìn chung cũng không có thiếu sót gì lớn lắm, Dạ Dao Quang lười phải thay đổi người, trên thế gian này làm gì có nhiều người hợp ý mình như vậy?

“Ngày xưa tiền công các ngươi được bao nhiêu một tháng?” Dạ Dao Quang hỏi thẳng.

“Dạ thưa chủ nhân, tiểu nhân một tháng năm tiền, những nam đinh còn lại đều một tháng ba tiền, nhà bếp một tháng hai tiền, trẻ con một tháng một tiền, ngoài ra mỗi năm mỗi người được cho thêm một bộ quần áo mới.”

Ở đây một lượng là một ngàn văn tiền, một tiền là tám mươi văn tiền. Cũng có nghĩa là người trông coi một tháng bốn trăm văn tiền, cũng không phải ít, vì việc bọn họ phải làm không nhiều lắm, chuyện ăn uống đều do chủ nhà lo, nam đinh trong nhà tranh thủ thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ đi ra ngoài làm công thời vụ thì một tháng có thể kiếm thêm được ba trăm văn tiền, như vậy cũng rất khá rồi.

“Tiền công tháng vẫn như cũ, về sau bốn mùa mỗi mùa đều được thưởng một bộ quần áo.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng gật đầu.

“Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương.” Mọi người biết được về sau mỗi năm được thêm ba bộ quần áo liền vui mừng cực độ, họ đều là những người nghèo khổ, già trẻ lớn bé đều sống nương tựa lẫn nhau, ăn no mặc ấm là ước mong lớn nhất của bọn họ.



“Ta xưa nay đều không bao giờ bạc đãi những người trung thành tận tụy.” Dạ Dao Quang từ tốn nói: “Mọi việc ở đây về sau vẫn sẽ do Lý Thuyên làm chủ, nhà của ta ở Đỗ Gia thôn, ta họ Dạ, nếu có việc gì ngươi cứ đến đó tìm ta.”

“Tiểu nhân đã hiểu.” Lý Thuyên vui mừng hớn hở, thái độ càng thêm nhún nhường.

“Cứ như vậy mà làm, mọi người đều quay về làm việc hết đi.” Dạ Dao Quang nhìn thấy Vương Ni Nhi đi về phía mình liền nói với Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân đang đứng phía sau mình rằng: “Mọi người đều nghỉ ngơi một lúc đi.”

Dương Tử Quân và Ôn Đình Trạm vẫn ở cùng một phòng, cả hai được Vương Lâm dẫn về phòng, còn Dạ Dao Quang cũng theo Vương Ni Nhi về phòng của mình. Phòng của Dạ Dao Quang ở trong nội viện, phải đi ngang một cái hồ lớn, hoa sen trong hồ lúc này đều đã tàn úa nhưng lại có củ sen, Dạ Dao Quang vừa lại gần hồ thì ngừng bước.

“Cô nương, có chuyện gì sao?” Vương Ni Nhi đang cầm ô che cho Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang đột nhiên ngừng lại thì liền hỏi.

Dạ Dao Quang không nói lời gì, cứ nhìn chăm chăm vào hồ nước.

Vào mùa thu đầm sen vô cùng vắng lặng, những rễ sen khô héo đều trồi lên mặt nước, nhiều lá khô trôi bập bềnh càng làm tăng thêm mùi tàn lụy, đó là những gì người ngoại đạo nhìn thấy. Nhưng Dạ Dao Quang lại có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được, đó chính là mùi tử khí (4)!

Bên dưới hồ nước này có xác chết!

***
  1. Hạ bàn: Chỉ bộ phận từ eo trở xuống, thường hay chỉ phần chân.
  2. Nha khoái: Cũng giống như nha tử, ý chỉ người môi giới.
  3. Lĩnh canh: Đất của địa chủ cho nông dân làm ruộng thuê.
  4. Tử khí: Mùi của cái chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK