Bọn họ dọc theo từng bậc thang đã được xử lý sạch sẽ đi xuống, vòng qua mấy đoạn cua, rốt cuộc trước mặt cũng xuất hiện một cánh cửa bằng đá. Đi qua động phủ, mọi người đều kinh ngạc nhận ra trên cánh cửa đá này có một bức tranh vẽ hai vòng tròn giao nhau, chứa đựng lẫn nhau, trừ những thứ này ra cũng không có thêm gợi ý gì nữa.
“Cánh cửa này được chế tạo từ những viên đá mạ vàng.” Dẫn bọn họ vào trong, Trường Diên đạo tôn nói:
“Bên trong có khí độ chân quân, ngay cả sư phụ và Hư Cốc sư bá cũng không có cách nào mở ra.”
Tất cả mọi người đều giật mình, có người không tin vào quỷ quái chưa từng đến động phủ, tu vi Hợp Thể kỳ đã vận khí tiến lên nhưng lại phát hiện khí của bọn họ đã bị cánh cửa đá hút vào, gương mặt liền lộ vẻ sợ hãi lập tức lui lại.
“Nếu Hư Cốc chân quân nói sẽ dẫn chúng ta xuống đia cung, chắc chắn đã có phương pháp mở cánh cửa đá này ra.” Vân Dậu lên tiếng nói. .
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
“Lão gia ta chưa từng nói dối.” Hư Cốc liếc mọi người, sau đó gật đầu với Dạ Dao Quang. Chỉ thấy Dạ Dao Quang đi tới trước cửa đá rồi nói:
“Cũng để cho những người trong lòng không phục biết rằng không phải ai cũng có bản lĩnh đưa mọi người xuống địa cung.”
Vân Lạp cúi đầu xuống, bản lĩnh không bằng người, cần gì phải tranh cãi đúng sai.
Làm thế nào để mở cửa đá ra, Ôn Đình Trạm đã nói rõ cho Dạ Dao Quang, lúc này cũng không phải là thời điểm cậu nên ra mặt. Đầu tiên, Dạ Dao Quang xác định vị trí của đá nam châm độc nhất vô nhị đằng sau cánh cửa, chỉ pháp của cô nhanh hơn Ôn Đình Trạm, cộng thêm cô cố ý che lại nên căn bản không ai có thể thấy được, rất nhanh cửa đá ầm ầm mở lên.
Mọi người bước vào trong cũng không nhịn được liếc mắt nhìn cửa đá đã mở lên. Cho đến sau khi cửa đá hạ xuống, bọn họ cũng chỉ thấy mười lăm tảng đá sắp xếp không có quy luật nhô ra, đưa tay sờ một chút lại phát hiện hóa ra đây là đá nam châm, nhưng chỉ vận khí để chạm vào. Bởi vì không đụng vào ổ khóa nên đá nam châm cũng không lay động. Thấy có người sờ, những người khác dù tò mò nhưng cũng không chạm vào, mà chỉ kinh ngạc vì hình ảnh trước mắt. Khác với động phủ kia, cửa chính ở nơi này vô cùng nguy nga lộng lẫy, ngay cả thềm đá đến sàn nhà đều được xây bằng bạch ngọc, bốn phía đại điện được chạm trổ điêu khắc bằng vàng vô cùng tinh xảo. Người trong những bức điêu khắc này ăn mặc rất kỳ lạ, bất luận là nam hay nữ đều lấy đồ trang sức bằng vàng làm chủ đạo. Nhìn những bức điêu khắc này, bọn họ liền nhận thấy đây đây chính là xã hội mẫu hệ, bộ lạc nữ chủ thiên hạ.
Từng cột trụ được điêu khắc bằng vàng nhô lên, phía trên chạm trổ những hình vẽ tinh xảo. Đây cũng không phải là cột trụ chống đỡ cung điện vì chúng không chạm vào phía trên.
“Chân quân, chúng ta đang chờ gì nữa? Vì sao không đi lên?” Phía sau đã có người không nhẫn nại được mở miệng hỏi.
“Muốn lên trước thì ngươi đi thử đi.” Hư Cốc chân quân hừ lạnh một tiếng, dứt khoát nhường đường.
Người kia nhất thời ngượng ngùng.
Hư Cốc cũng không so đo với hắn: “Các ngươi ở lại chỗ này, lão gia ta đi trước xem một chút.”
Nói xong Hư Cốc đi về phía bên trái, Ôn Đình Trạm theo Dạ Dao Quang đi về bên phải. Từ đầu đến cuối bọn họ không bước xuống bậc thang một bước, cẩn thận quan sát từng cây cột trụ. Quá trình này vô cùng lâu, những người chờ ở phía sau cũng càng lúc càng lo âu vì bọn họ không cảm giác được bất cứ khí tức chập chờn nào. Họ nghĩ điện này cho dù có ám khí gì đi chăng nữa, chắc không đến nỗi khiến Hư Cốc đường đường là một chân quân phải cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Chờ ở nơi này một lúc lâu, không ai chú ý tới ở sau lưng bọn họ có luồng khí chập chờn không màu không mùi cũng không có bất kì khí tức gì đang lan rộng ra. Hít phải khí này, những người chờ đợi càng trở nên lo lắng, thậm chí dần dần xuất hiện ảo giác.
“Chư vị mau bế khí ngưng thần!” Vào lúc Mạch Khâm xuất hiện ảo giác, lập tức la to một tiếng.
“Có người giết tới rồi!” Cùng lúc Mạch Khâm hô lên dường như cũng vang lên một giọng nói, một người bay đến tấn công một chưởng về phía nội điện.
“Nguy hiểm!” Ôn Đình Trạm biến sắc.
Cánh tay Hư Cốc vừa động, không khí trong điện dường như đang giãy giụa, người nọ liền bị cản lại. Cũng trong lúc đó, tám cây cột trụ mạ vàng đồng loạt chuyển động, từng luồng điện quang từ cột trụ bắt đầu phóng ra, nhanh chóng leo lên mỏm đá như những sợi tơ đan vào nhau thành lưới, phía trên một tấm, phía dưới một tấm hỗ trợ lẫn nhau. Ở giữa hai tấm lưới điện chốc chốc lại phóng lên luồng điện rậm rạp chằng chịt. Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều giật mình, mới vừa rồi thần trí còn mê muội lập tức tỉnh lại.
Dạ Dao Quang tiện tay lấy một khối ngọc bội thông thường ném vào, ngọc kia còn chưa chạm được vào lưới điện đã vỡ nát.
“Đây chính là ngũ linh lôi.” Sắc mặt Dạ Dao Quang nghiêm túc.
Đã không còn là khí ngũ hành mà là linh ngũ hành, ngay cả Vân Lạp và Hư Cốc đang ở bên trong, trong lòng cũng trầm xuống. Bọn họ đều biết chuyến đi đến địa cung này tất nhiên vô cùng nguy hiểm, nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy. Lúc này mới vừa tiến vào địa cung thôi mà cục diện đã như thế. Không nghi ngờ chút nào, nếu không phải vừa rồi Hư Cốc ra tay kịp thời, hơn nữa tu vi cao thâm thì đã có người tan xương nát thịt ở nơi này.
Trong lòng mọi người đều lo sợ, là người tu luyện, phần lớn bọn họ đều là Hóa Thần kỳ trở lên, chỉ có một hai người ngoại lệ. Những thứ có thể khiến bọn họ sợ hãi cực hiếm, giờ này họ mới nhận ra rằng họ vẫn chỉ như hạt thóc trong biển lớn, nhỏ nhặt không đáng kể.
“Bây giờ nên làm thế nào mới tốt?” Mạch Địch nhìn điện quang dày đặc như vậy, đừng nói bọn họ, cho dù là Hư Cốc cũng chưa chắc có thể đi qua.
Ôn Đình Trạm thừa dịp không ai chú ý tới, đã nói nhỏ vài câu vào tai Dạ Dao Quang. Cô gật đầu một cái, lạnh lùng nói với mọi người: “Cơ quan đã kích hoạt, ở trên cây cột.”
Mọi người nhìn qua cột trụ đang phảng phất phát ra điện quang, không khỏi khiếp sợ một trận. Phải nói rằng vị trí điện quang dày đặc nhất chính là cột trụ bằng vàng, sợ rằng ngay cả Hư Cốc đi qua cũng phải mất một lớp da.
“Dao Quang, mới vừa rồi có khí độc quanh quẩn mê hoặc tâm trí của chúng ta.” Đúng lúc này Mạch Khâm lên tiếng. Bọn họ đều là người tu luyện, có người đã tu mấy năm, có người mấy mươi năm thậm chí trên trăm năm, ngay cả một chút kiên nhẫn sao cũng không có?
Dạ Dao Quang lạnh lùng gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Hư Cốc, dùng thần thức truyền tin cho ông. Đầu tiên Hư Cốc có chút hoài nghi, nhưng ngay sau đó liền gật đầu, nói với mọi người: “Ta tạm thời đưa các ngươi ra ngoài, nơi này giao cho hai người bọn họ.”
Ý tứ rất rõ ràng, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm có phương pháp để phá giải thế cục này nhưng không muốn để cho bọn họ biết. Nhưng nếu Hư Cốc cùng bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không có gì để hoài nghi, ai mà không có một vài bí pháp không thể nói với người ngoài?
Vậy nên Dạ Dao Quang mở cửa ra, mời bọn họ ra ngoài.