Một cái tát này cũng làm dậy lên cơn tức giận trong lòng Mặc Hành: “Dạ cô nương, chớ đừng quá phận.”
“Ta quá đáng? Nếu như muốn chôn cùng nàng ta ở tại chỗ này, vậy cứ tùy ý để nàng ta kêu gào.” Dạ Dao Quang lạnh lùng mảy may không nhường, “Đương nhiên, nếu là Mặc Hành chân nhân có biện pháp tìm ra sinh lộ, ta cũng không có lời nào để nói.”
Lời nói Dạ Dao Quang làm sắc mặt Mặc Hành sa trầm xuống, nhưng giờ phút này hắn dù tu vi cao tới đâu, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thấy Mặc Hành ngậm miệng, người Mặc tộc bên kia càng không dám trêu chọc Dạ Dao Quang, thầm nghĩ phải giữ yên tĩnh không tiếng động.
Không có người quấy rầy, Ôn Đình Trạm lục lại não từng đạo lộ tuyến tương liên, hắn dùng không gian cùng tư duy logic nghịch thiên dò xét, trở lại toàn bộ các vị trí cũ sau đó lần lượt đứng ở từng góc độ, từng vị trí cân nhắc với vị trí hiện tại bọn họ đang đứng.
Thời gian từng chút trôi qua, khí Âm sát cũng không dừng lại, vài trưởng lão đã tiêu hao quá nhiều khí Ngũ hành. Tâm toàn bộ mọi người đều có chút mạnh mẽ hơn. Có một số người đã thiếu kiên nhẫn chờ đợi, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở mắt, đầu hắn từ vả vai Dạ Dao Quang ngửng lên, đôi mắt tối đen sâu thẳm lưu chuyển hào quang nội liễm.
Tất cả mọi người ôm một sự chờ mong nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm nhất cử nhất động đều làm thần kinh bọn họ căng thẳng, nhìn thấy ánh mắt của Ôn Đình Trạm dừng ở lối đi bên trái.
“Đường này.” Ôn Đình Trạm thân thủ chỉ sang.
Cơ hồ trong nháy mắt sau khi ngón tay Ôn Đình Trạm hạ xuống, Mặc Như Vân nhanh chóng lắc mình chạy qua, hướng tới phía Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm giơ lên một trảo. Dạ Dao Quang lúc này mới phản ứng lại, lật tay đưa ra một chưởng hướng tới Mặc Như Vân. Tựa hồ đoán chắc Dạ Dao Quang sẽ phản kích như vậy, thân thể nàng lướt qua Dạ Dao Quang, quay đầu đánh lại một chưởng.
Hai bên đánh nhau, Dạ Dao Quang đang chuẩn bị vận toàn lực, Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng, dùng thần thức truyền âm cho nàng: “Dao Dao, để nàng ta đi.”
Dạ Dao Quang không dấu vết bị kiềm hãm, Mặc Như Vân chỉ vì cái lợi trước mắt căn bản không có phát hiện, một tay kia vừa chuyển, loan đao hoa hướng tới Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang nhất thời nhường nàng ta liền bị một chưởng đánh vào đầu vai. Ôn Đình Trạm lập tức ôm lấy thắt lưng Dạ Dao Quang xoay thân trở về.
“Hừ.” Mặc Như Vân hừ lạnh một tiếng, tranh thủ bước trước. Người Mặc tộc bên này nhìn Mặc Như Vân hành động, cũng chạy nhanh theo phía sau cố ý vô tình tranh bước đám người Tô Bát. Mặc Hành vội vàng đuổi theo, tâm tử của Mặc Như Vân hắn có chút hiểu rõ, chính là đoạt trước một bước, sau khi ra khỏi sẽ cho phong kín, trả thù Dạ Dao Quang năm lần bảy lượt làm nhục nàng.
Đây cũng chính là ý của Mặc Hành, Dạ Dao Quang đối với Mặc Hành nhục nhã cũng không phải một hai lần! Chẳng những đoạt Thiết hút linh của hắn, còn đoạt chu linh quả từ tay đệ tử, chuyện này đều có thể nhịn thì có chuyện gì không thể nhịn!
“Chúng ta cũng mau đi.” Vân Dậu cơ hồ đồng thời nghĩ tới điểm này, vội vàng thả người.
Lại có một đạo thân ảnh ngăn ở phía trước hắn, là Mạch Khâm.
“Vân trưởng lão gấp cái gì, ta vẫn chưa nói xong.” Ôn Đình Trạm cánh môi hơi nhếch, “Đường này, không phải là đường truy Nguyên Dịch.” (Rose: Hahaha, riết rồi cũng quen tính của A Trạm)
Vài người sửng sốt, nhất thời hiểu rõ Ôn Đình Trạm đang xây hố cho Mặc tộc nhảy vào, nếu như này đường này không phải là đường truy Nguyên Dịch, cũng chưa chắc là một con đường sống, tỷ lệ sống chết chiếm một nửa. Sớm đoán chắc bọn họ qua cầu rút ván. Cho nên, chỉ sang một đường giả mà không nói, nhất định sẽ muốn đoạt trước một bước. Thậm chí Mặc Như Vân động thủ đầu tiên, bọn họ không khó đoán trước.
“Chúng ta đi đường ở giữa.” Ôn Đình Trạm cười nói, nắm tay Dạ Dao Quang đi vào.
“Lần này đổi ta xung phong đi.” Tô Bát tiến lên trước.
Con đường này là đường truy theo Nguyên Dịch, hoàn toàn không có bất luận nguy hiểm gì, đây mới là sinh lộ chân chính, mà sinh lộ theo lời Nguyên Dịch, Dạ Dao Quang thấy có thể là con đường có thể đi ra, sẽ trực tiếp ra bên ngoài đảo. Nếu như Mặc Hành may mắn được Ôn Đình Trạm chỉ cho con đường sống, nghĩ đến bọn họ lại bị đưa ra bên ngoài đảo, Dạ Dao Quang trong lòng rất cao hứng.
Quả nhiên, bọn họ đi bảy cong tám ngoặt đi tới phía trước một cánh cửa. Cánh cửa này cùng cửa vào giống nhau, có thập thần đồ, Dạ Dao Quang quen thuộc lần nữa đẩy bàn, rất nhanh cửa được mở ra, không khí thanh tân thổi tới, Dạ Dao Quang không khỏi hít sâu một hơi, phía trước cách đó không xa là một thác nước, khó trách Ôn Đình Trạm nghe được tiếng nước.
Đang chuẩn bị cất bước Dạ Dao Quang đột nhiên dừng lại, nhìn Ôn Đình Trạm nghiêng đầu nhìn về phía cửa đá bên cạnh, theo ánh mắt của hắn nhìn qua, có dấu vết một khối hình vuông hơi hơi lồi ra. Ôn Đình Trạm thân thủ gõ gõ, tiếng vang có vẻ là bên trong rỗng.
“Có cái gì sao.” Dạ Dao Quang nói xong liền lấy ra Thiên lân, dọc theo bên cạnh khía ra, hòn đá buông lỏng hòn rút ra, lộ ra hốc tường, bên trong có một tấm da dê, nàng không khỏi đoán, “Chẳng lẽ là bản đồ đảo?”
Nếu thật là bản đồ, vậy thì tốt quá, bọn họ có thể nhanh chóng tìm được nơi cất giấu linh ngọc.
Kim Tử lấy ra móng vuốt đem nắm lấy, mở ra trước mặt Dạ Dao Quang, quả nhiên là một bản đồ lộ tuyến. Dạ Dao Quang rất vui vẻ, không nghĩ sẽ để lại trong hộp, bèn cầm bản đồ rời khỏi. Quay đầu nhìn đến vách núi phía sau cao ngất, bọn họ cuối cùng đã đi qua, Dạ Dao Quang dài thở phào nhẹ nhõm.
Xác định bốn phía an toàn mới lấy ra tấm da dê kia, bên trên mặt là vài toà đảo vòng quanh một cái đảo.
“Một hai ba bốn năm sáu.” Dạ Dao Quang đếm đếm. Có tất cả sáu tòa đảo nhỏ, tất cả đều hình tròn, gian có một con sông xem ra rất rộng. Đối diện con sông là một tòa đảo đơn độc, tổng cộng là bảy tòa đảo nhỏ. Từ bên ngoài căn bản nhìn không ra, bởi vì đảo này không thể ngự không mà đi, không có người nào ở phía trên cao nhìn từ trên xuống để vẽ ra bản đồ này, như vậy sợ chỉ có duy nhất Nguyên quốc sư mới biết những tòa đảo nhỏ này có hình dáng như thế nào.
“Đây là bản đồ địa hình Nguyên quốc sư lưu lại cho hậu nhân.” Dạ Dao Quang phỏng đoán nói, “Nguyên Dịch đến nơi này bị chúng ta truy, là vì hắn cũng mất đi bản đồ có được, mới phải quanh quẩn tại chỗ này.”
Nếu như không phải như vậy, Nguyên Dịch có bản đồ, không có khả năng bị bọn họ truy. Phải biết rằng phía trước bọn họ phải đối phó biết bao nhiêu nguy hiểm, chỉ sợ ở lúc đi qua độc vật trong rừng cây, Nguyên Dịch không có bản đồ.
Mọi người gật đầu, tán thành phỏng đoán của Dạ Dao Quang.
“Hoang hải?” Ôn Đình Trạm con sông được đánh dấu một vòng tròn, không khỏi sửng sốt, đây là từ rất lạ, về 《 địa lý chí 》, 《 địa vực chí 》 toàn bộ sách hắn lật xem không ít, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua hai chữ này.
“Chúng ta phải vượt qua hoang hải này mới có khả năng tới tâm đảo, linh ngọc có lẽ được đặt ở tâm đảo.” Tô Bát cẩn thận nhìn xong mới định luận.