Không để ý đến lời nói của Nam Cửu Vương, Ôn Đình Trạm hơi ngẩng đầu, đèn lồng đỉnh góc theo gió nhẹ lắc lư, ánh sáng mông lung hắt lên mặt hắn, theo chuyển động của đèn mà lúc sáng lúc tối, hắn ngước mắt giơ lên ngón tay thon dài: “Hạ quan còn một nghi hoặc, là ai có năng lực này, có thể hồi phục từ trong tro tàn.”
Nam Cửu Vương sắc mặt trầm xuống.
Ôn Đình Trạm đứng lên, tầm mắt hướng ra phía ngoài đình: “Nguyên công tử, nếu đã tới, sao không ra mặt?”
Dạ Dao Quang cả kinh, giữa không trung có hơi thở di động, liền thấy cửa phòng tiểu đình tử bị gió thổi mở, một nam tử áo gấm mà bạch nguyệt cùng áo choàng bên ngoài màu xanh xám, từ trong ánh nến chậm rãi đi tới: “Ôn đại nhân, tâm tư vô cùng nhạy bén.”
“Không phải Ôn mỗ tâm tư nhạy bén, mà là Vương gia bán đứng Nguyên công tử.” Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn Nam Cửu Vương, “Vương gia dùng ánh mắt như nhìn cá trên thớt mà đắc ý, cho dù có rút lại trong nháy mắt, cho dù Vương gia che dấu cực tốt, hạ quan vẫn có thể nhìn ra, Vương gia nguyên tính toán nói cho Ôn mỗ biết là loại cổ gì, nhưng kịp thời sửa miệng trong phút chốc, chuyện này chỉ có thể thuyết minh có người nhắc nhở Vương gia. Nếu là người của Vương gia, hẳn là không sợ xuất hiện trước mặt Ôn mỗ, nếu không phải người Vương gia, lại một lòng muốn giúp đỡ Vương gia, mượn tay Vương gia đưa Ôn mỗ vào chỗ chết, còn có khả năng quỷ thần khó lường, thế gian này trừ bỏ Nguyên công tử, Ôn mỗ không nghĩ ra người nào khác.”
“Bạch bạch bạch!” Nguyên Dịch vỗ tay, rồi sau đó ánh mắt nhìn phía sau Ôn Đình Trạm, “Nguyên mỗ cũng đã ra rồi, Ôn phu nhân làm sao cần lại che đậy?”
Nguyên Dịch nói làm Nam Cửu Vương sợ hãi nhảy dựng, hắn khẩn trương nhìn một vòng bốn phía.
Dạ Dao Quang chắc chắn Nguyên Dịch không nhìn thấy nàng, nhưng có thể cảm giác được, cũng lười phải che giấu, nàng đơn giản hiện thân, ánh mắt lạnh băng nhìn Nguyên Dịch: “Nguyên Dịch, ngươi làm tốt lắm!”
Nguyên Dịch thế nhưng mượn tay Nam Cửu Vương dùng thủ đoạn như vậy đối phó phu thê bọn họ, quỷ cũng biết hắn khẳng định không dính dáng gì tới chuyện này, chẳng qua là chỉ điểm Nam Cửu Vương mà thôi. Ôn Đình Trạm dù chết trên tay Nam Cửu Vương, triều đình luận cao thấp, kỹ không bằng người, Dạ Dao Quang có thể vì phu quân đòi công đạo, nhưng Thiên Cơ sư thúc, toàn bộ Duyên Sinh Quan lại không có cớ tham gia.
“Ta hẳn là nam nhân đầu tiên Ôn phu nhân khen ngợi ngoài Ôn đại nhân? Rất vinh hạnh.” Nguyên Dịch bộ dáng hưởng thụ, cười phá lệ lớn, “Ta cũng không phải chưa từng nói qua, Ôn đại nhân cùng Ôn phu nhân, ba tháng trước khi Ôn phu nhân hồi Đế đô, ta sẽ nhắc nhở Ôn phu nhân.”
“Ngươi không phải nam nhân thứ hai ta thưởng thức, mà là nam nhân đầu tiên ta mang thù.” Đôi mắt liễm diễm hoa đào của Dạ Dao Quang chứa mũi dao nhọn, “Nguyên Dịch, ngươi chờ xem, chuyện hôm nay ta sẽ không bỏ qua.”
“Xin đợi Ôn phu nhân chỉ giáo.” Nguyên Dịch tỏ thái độ khiêm tốn, tựa như chính nhân quân tử, “Bất quá Ôn phu nhân cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.”
“A Trạm, chúng ta đi.” Dạ Dao Quang kéo tay Ôn Đình Trạm, không hề liếc nhìn Nguyên Dịch một cái.”
“Nguyên công tử……” Nam Cửu Vương hiển nhiên không muốn để Ôn Đình Trạm đi.
Lại bị Nguyên Dịch giơ tay ngăn trở, hắn chỉ có thể đứng nhìn Dạ Dao Quang đưa Ôn Đình Trạm đi. Lúc này, Nguyên Dịch mới xoay người nói với Nam Cửu Vương: “May mà ngươi nghe ta nói, không lập tức động thủ với Ôn Đình Trạm, trong người hắn không có cổ của ngươi.”
“Sao có thể?” Nam Cửu Vương không tin.
“Bằng không Ôn phu nhân như thế nào có thể tìm tới?” Nguyên Dịch hỏi lại.
Nam Cửu Vương há mồm không có lời nào để nói. May mà lúc ấy không động thủ, nếu không chỉ sợ người của hắn căn bản không phải đối thủ của Ôn Đình Trạm.
“Thay vì nghĩ chuyện hắn, không bằng nghĩ xem Ôn Đình Trạm sẽ phá cục như thế nào.” Nguyên Dịch giương mi, rồi sau đó ý vị thâm trường để lại cho Nam Cửu Vương một câu, “Ôn Đình Trạm sẽ phản kích, kích động nhân tâm…”
Việc này hắn không nên can dự quá sâu, một khi bắt được nhược điểm của Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang, đến lúc đó chính là bọn họ bội ước, hắn có thể mượn dùng bất luận thủ đoạn nào cũng có thể đưa Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang vào chỗ chết, duy động không thể tự mình động thủ. Ngược lại, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cũng như thế.
“A Trạm, chúng ta trước tiên truyền tin cho Tang, xem xem muội ấy có biết loại cổ nào có thể ẩn nấp tung tích một người không.” Rời khỏi soái phủ, Dạ Dao Quang dưới cơn gió lanh, bỗng chốc bình tĩnh lại, “Chi Nam bọn họ là lợi thế uy hiếp duy nhất tới chàng của bọn chúng, Nam Cửu Vương sẽ không hạ độc thủ.”
“Hắn có thể quang minh chính đại tới.” Ôn Đình Trạm trầm mi nói, “Lần này là ta sơ suất.”
Ngàn tính vạn tính, không tính đến Nguyên Dịch có thể chặn ngang một chân giữa Thanh Hải cùng Mông Cổ, lại cố tình xuất hiện ở Thổ Phiên mới có thể để sự tình diễn ra phiền toái như vậy. Hiện giờ Cổ Cứu cùng Quan Chiêu xem như hung thủ giết một nhà thổ tán, bọn họ cho Ôn Đình Trạm thời gian suy xét, cũng chính là thời gian thẩm vấn định tội, sau đó lấy tội giết người mà xử quyết Cổ Cứu.
“Không phải chàng sơ suất, là Nam Cửu Vương buông được!” Ôn Đình Trạm sở dĩ không phòng bị Nam Cửu Vương quay đầu hướng Nguyên Dịch, là bởi vì bên cạnh Nam Cửu Vương có Đào Đại. Nếu mối liên hệ giữa Nam Cửu Vương cùng Đào Đại chưa bị chặt đứt, liền bỏ qua Đào Đại mà dựa vào Nguyên Dịch, đó chính là đắc tội Đào Đại. Mà Đào Đại cùng Nguyên Dịch mục đích khác nhau, Nam Cửu Vương liền như vậy không chút do dự kết thúc với Đào Đại, cam nguyện trở thành công cụ cho Nguyên Dịch.
“Là hận ý của hắn với ta quá sâu.” Mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy. Bất kể sống hay chết, Nam Cửu Vương chỉ cần mạng của Ôn Đình Trạm.
“Chàng đem Nam Cửu Vương từ vị thế dưới một người trên vạn người biến thành loạn thần tặc tử, hắn có thể không hận chàng sao?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Cũng không phải hoàn toàn do ta, ta chỉ đem hành vi phạm tội của hắn tố giác mà thôi.” Ôn Đình Trạm sửa đúng.
“Phải phải phải, đều là chính hắn lòng tham không đáy mới rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, là hắn gieo gió gặt bão, nhưng chính hắn sẽ không nghĩ như vậy.” Dạ Dao Quang gật đầu đáp, “Việc cấp bách bây giờ là tìm được Chi Nam.”
Chỉ cần tìm được Cổ Cứu, liền có thể tróc nã Nam Cửu Vương, đem hắn đưa đến Đế Đô.
“Thổ Phiên rốt cuộc cũng không phải Vân Nam, cũng không phải chỗ để hắn trú thân nửa đời còn lại.” Khóe môi Ôn Đình Trạm nhẹ cong lên, hắn nắm tay Dạ Dao Quang, chân hướng tới một phương hướng mà đi, “Chúng ta phân công nhau hành động, nàng đi trước tìm Tiểu Dương về, lại truyền tin cho Tang cô nương, chỉ mong loại cổ kia không nguy hiểm tới tánh mạng. Nếu không cho dù tìm được bọn họ, bọn họ vẫn sẽ bị người ta quản chết.”
“A Trạm, Chi Nam có thể ở trong tay Nguyên Dịch không?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên giữ chặt Ôn Đình Trạm.
“Sẽ không, nếu hắn dùng bằng hữu để cưỡng ép ta, hắn làm sao có thể giải thích với Thiên Cơ sư thúc, không sợ sư thúc giận dữ, theo bọn chúng tiến vào đế lăng, đưa cho bọn chúng phương pháp thoát khỏi nguyền rủa, làm để sao để phụ tử bọn chúng không bị chôn cùng?” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Dạ Dao Quang, “Chi Nam tất nhiên ở trong tay Nam Cửu Vương, nàng tin ta.”