Nói xong, Ôn Đình Trạm xoay người đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang vẫn đang nằm trong chăn, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, trong đầu toàn là cảnh nóng rực vừa rồi, thì ra đây là cảm giác hoàn toàn quên mình...
Ngày hôm sau, sau khi Dạ Dao Quang thức dậy tu luyện, vội vàng đến nhà bếp làm mấy món Ôn Đình Trạm thích ăn. Đêm qua cô thật sự là không cố tình, định trêu Ôn Đình Trạm một chút nhưng không ngờ nghiêm trọng đến vậy. Nhất là lúc làm điểm tâm, vô tình nghe hạ nhân trong bếp bàn luận Ôn Đình Trạm đêm qua đi tắm nước lạnh những ba lần liền, trong lòng càng thêm áy náy.
“A Trạm, mau nếm thử.” Dạ Dao Quang bưng cháo gạo tẻ ngũ sắc chế biến vô cùng tinh tế đến trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Muội cho thêm hoa bách hợp chàng thích nhất đó.”
Đối với sự nịnh nọt của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm vô cùng hưởng thụ, tránh cho Dạ Dao Quang mất tự nhiên, sắc mặt của cậu thản nhiên, cũng không đề cập đến chuyện đêm qua.
Ăn xong bữa sáng, Dạ Dao Quang lấy ra hai quả đào, gọt vỏ rồi đưa cho Ôn Đình Trạm: “Quả đào này ngọt lắm, chàng nếm thử xem, sau này cũng không biết còn có thể ăn được nữa hay không.”
Cũng không biết đào ở chỗ đó bao nhiêu năm mới kết quả, Dạ Dao Quang ăn đến nghiện mất rồi.
Nhìn đĩa hoa quả đã được gọt vỏ, cắt đều đặn trên đĩa, bên trên còn có tăm bạc, tinh tế đẩy đến trước mặt, tỏa ra mùi đào thơm ngát, Ôn Đình Trạm cũng không khách khí.
“Còn lại tặng cho Sĩ Duệ, hôm qua sinh nhật đệ ấy muội không có mặt.” Dạ Dao Quang vừa nhìn Ôn Đình Trạm ăn vừa nói.
“Nàng mang đến cho đệ ấy đi, hai người đã lâu không gặp rồi, qua mấy ngày nữa đệ ấy sẽ kết hôn, lúc đó e sẽ bận.” Ôn Đình Trạm mở miệng nói, chủ yếu không muốn thấy Dạ Dao Quang mang bộ dạng áy náy đi qua đi lại quanh cậu. Tuy là rất hưởng thụ sự ôn nhu của Dạ Dao Quang nhưng cậu chính là thiếu ngược, không nhìn nổi cô hạ mình, cho dù là trước mặt cậu, cậu vẫn muốn hầu hạ cô, nhìn cô hừng hực khí thế, gây sự vô lý.
Dạ Dao Quang như được đại xá, nói thật ra cô hơi xấu hổ, cũng không biết làm thế nào nên cứ liên tục gật đầu, cầm đồ đến Thuần Vương phủ.
Thuần Vương phủ đã treo lụa đỏ, trải thảm đỏ, từ trong ra ngoài người ra vào không ít, không khí vui mừng khắp nơi. Hôm nay Ôn Đình Trạm được nghỉ, Tiêu Sĩ Duệ cũng được bệ hạ cho nghỉ ngơi để chuẩn bị hôn lễ, nếu không phải việc khẩn cấp thì trước ngày đại hôn hắn không cần vào triều.
Cho nên, Dạ Dao Quang trực tiếp gặp được Tiêu Sĩ Duệ, nhưng Dạ Dao Quang không hề biết Tiêu Sĩ Duệ còn có một vị khách khác nữa, người này không phải ai khác, người thích đâm đầu vào chỗ chết đó chính là Nhạc Thư Ý. Hơn nữa Tiêu Sĩ Duệ không biết giữa cô và Nhạc Thư Ý còn có một Nguyệt Cửu Tương, không muốn cô phải đợi nên trực tiếp kêu người mời cô vào. Vừa bước vào cửa, Dạ Dao Quang cảm nhận được một luồng khí lạnh quanh quẩn.
“Cửu Tương!” Cũng may tu vi của Dạ Dao Quang đã nâng cao, nhanh chóng áp chế xuống, vội vàng nói với Tiêu Sĩ Duệ:
“Nếu đệ có khách, ta chờ đệ bên ngoài vậy.”
Nói xong, Dạ Dao Quang không đợi Tiêu Sĩ Duệ đang buồn bực kịp mở miệng, chỉ xoay người đi ra sân. Cô không thể ép Nguyệt Cửu Tương gặp mặt Nhạc Thư Ý được, như vậy quá mức tàn nhẫn.
Cảm giác được cảm xúc của Nguyệt Cửu Tương vẫn kích động, Dạ Dao Quang vội vã trấn an: “Cửu Tương, ông ta hại cô đủ thảm, ta không muốn cô vì ông ta mà vạn kiếp bất phục. Ông ta không xứng!”
“Ta biết, ta biết, nhưng vừa thấy hắn, ta chỉ muốn moi tim hắn ra, nhìn xem nó rốt cuộc có màu gì!” Giọng của Nguyệt Cửu Tương kích động lạ thường, tốc độ nói cũng không khống chế được mà biến nhanh hơn:
“Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy lẽ nào hắn không hề nghe ngóng, không hỏi han gì về mẹ con ta sao!”
“Cửu Tương...” Dạ Dao Quang không biết nên an ủi Nguyệt Cửu Tương ra sao, chỉ đành dùng khí ngũ hành vây lấy Âm châu, hóa giải hận ý Nguyệt Cửu Tương.
Không lâu sau, Tiêu Sĩ Duệ tiễn Nhạc Thư Ý đi ra, cũng may Dạ Dao Quang chọn một chỗ có khoảng cách tương đối xa chính đường, mà không biết Nhạc Thư Ý trúng phải cái gió gì mà quay người bước về phía cô. Dạ Dao Quang thấy vậy, chỉ đành giả bộ không nhìn thấy, cất bước vòng qua hành lang, đi đến phòng khách của Tiêu Sĩ Duệ.
Nhạc Thư Ý dừng chân lại, nhìn bóng lưng của Dạ Dao Quang dần biến mất ở cửa.
Tiêu Sĩ Duệ nghĩ chắc là Ôn Đình Trạm đã thẳng thắn nói về chuyện của Nhạc Tương Linh, Dạ Dao Quang không định gặp Nhạc Thư Ý nên cũng không cho Nhạc Thư Ý cơ hội: “Tam cô phu, mời.”
Nhạc Thư Ý chỉ có thể xoay người bỏ đi.
“Dao tỷ tỷ, là ta không tốt, ta đã quên chuyện Nhạc Tương Linh...” Tiêu Sĩ Duệ ngay cả một câu biểu muội cũng không muốn gọi, đi đến trước mặt Dạ Dao Quang thấp giọng nhận sai.
“Không liên quan đến đệ, đừng suy nghĩ nhiều.” Dạ Dao Quang hiểu ngay tại sao Tiêu Sĩ Duệ tự trách mình, vì vậy thấp giọng nói:
“Chẳng lẽ nếu ta có tranh chấp với ai đệ đều ghi hận trong lòng?”
“Sao không thể?” Tiêu Sĩ Duệ hùng hồn nói.
“Đệ như vậy mà muốn làm hoàng đế!” Dạ Dao Quang không chút khách khí, đưa tay gõ một cái lên đầu Tiêu Sĩ Duệ.
“Người bề trên phải công tư phân minh, nếu hoàng đế mà làm theo cảm tính, lúc đó sẽ gây đại họa. Một con ngựa thì là một con ngựa, giữa ta và Nhạc Thư Ý là ân oán cá nhân, không thể bởi vì ông ta đắc tội với ta, đệ liền không cần ông ta, đệ mà vậy, sau này chẳng phải là mất đi không ít nhân tài.”
“Nếu là hoàng đế mà không thể làm theo ý muốn của mình thì làm hoàng đế làm gì?” Tiêu Sĩ Duệ biết với bản lĩnh của Dạ Dao Quang, nói như vậy cũng không thể có người thứ ba biết nên cũng không cố kỵ.
“Hơn nữa, sau này ta sẽ chỉ định Doãn Hòa đi theo, phò trợ ta, đương nhiên phải nhìn sắc mặt Dao tỷ tỷ. Nếu ai đắc tội với tỷ, ta không quản hắn tài hoa đến đâu, nhất định khiến hắn không thể thành danh. Thế gian đâu có thiếu nhân tài? Không có người này thì có người khác.”
Nghe lời Tiêu Sĩ Duệ nói, Dạ Dao Quang khẽ rung động: “Sao đệ lại tốt với ta như vậy.”
Câu hỏi này khiến Tiêu Sĩ Duệ nghẹn lại, hắn đưa tay gãi gãi đầu: “Dao tỷ tỷ, tỷ thật lòng muốn hỏi ta vì sao, ta cũng không nói được, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Doãn Hòa, cũng muốn che chở Dao tỷ tỷ giống như Doãn Hòa vậy...” Thấy lời nói của mình có nghĩa khác, Tiêu Sĩ Duệ vội vàng nói:
“Dao tỷ tỷ, đừng hiểu lầm, ta đối với tỷ không có tâm tư khác, ta chỉ coi tỷ như người thân thôi.”
Dạ Dao Quang liếc mắt, cô cũng không phải hoa thủy tiên, tự luyến rằng ai cũng để mắt đến cô: “Ta hiểu, về sau đệ bớt bớt lại đi, người sắp thành thân rồi, đừng có cái gì cũng nghĩ cho nữ nhân bên cạnh, khó tránh khiến thê tử không thoải mái…”
“Nàng ấy dám, ta bỏ nàng ấy!”
Dạ Dao Quang: “...”