Cũng may Ôn Đình Trạm nướng tương đối nhiều, hơn nữa một con cá sấu liền tính tới vài trăm cân thịt, bảy người cùng một con khỉ rất mau ăn một bữa ăn ngon. Sau khi ăn xong, Qua Mậu không khỏi cảm thán: “Ôn công tử nhìn thanh nhã thong dong, lại không nghĩ tới còn có tay nghề này.”
Hắn cũng không rõ có phải hồi lâu không có ăn cơm hay không, vẫn là do thịt cá sấu. Lần đầu tiên Qua Mậu được ăn thịt cá sấu thấy thịt này thật sự là ngon không lên lời. Cũng may bọn họ không thanh tu giống như Duyên Sinh quan, bằng không cũng chỉ có thể nhìn loại mỹ thực này nuốt nước miếng.
Ôn Đình Trạm chậm rãi xé thịt đưa cho Dạ Dao Quang, sau đó ở dưới ánh lửa bập bùng chiếu tới, ánh mắt ấm áp nhìn Dạ Dao Quang: “Nhà có hiền thê, ta cũng không thể làm phu lười.”
Đang ăn ngon lành Dạ Dao Quang suýt nữa bị nghẹn, không khỏi giận trừng mắt nhìn hắn, thật sự là không có lúc nào là không buồn nôn, nơi này nhiều trưởng bối như vậy, cũng không biết thu lại chút.
“Ha ha ha ha, tuổi trẻ cũng thật tốt.” Tô Bát không khỏi cười lớn, mấy người Vân Dậu cũng nở nụ cười.
Dạ Dao Quang ngấm ngầm nhéo thịt mềm bên hông Ôn Đình Trạm.
Nụ cười Ôn Đình Trạm không thay đổi, nhẹ nhàng cầm tay Dạ Dao Quang, sau đó đem một chuỗi thịt nướng đưa cho nàng.
Nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của hắn, Dạ Dao Quang lập tức trở thành tù binh của sắc cảnh, lười cùng hắn so đo, lại vùi đầu vào ăn. Chỗ này thật đúng là có bữa ăn rất khó, được ăn tất nhiên phải cực lực mà ăn.
Ăn uống no đủ, đơn giản rửa mặt, Dạ Dao Quang tính tìm Ôn Đình Trạm cùng hắn đi ngủ. Đến chỗ ngồi của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang vừa đúng nhìn thấy Ôn Đình Trạm cầm mấy viên ngọc trai trên tay.
“Ngọc trai này có phải đặc biệt đẹp mắt?” Loại này ngọc trai này cùng ngọc trai trong nước biển thông thường không giống nhau. Chúng có một tầng hào quang mỏng manh, có ánh sáng chiếu xuống càng rõ ràng, “Loại này ngọc trai này không biết lấy từ con trai sống bao nhiêu năm, muội đã dùng khí Ngũ hành dò xét, tuy rằng không có linh khí, nhưng cũng có thể tẩm bổ, lại cũng có thể làm thành bộ trang sức mang theo.”
Ôn Đình Trạm đầu ngón tay vuốt ve một viên ngọc trai đen, đột nhiên mở miệng nói: “Dao Dao có còn nhớ rõ chúng ta trước khi đến Bát Mân, nàng thua ta khi đua ngựa, đã đáp ứng cho ta một lời hứa hẹn.”
“Nói đi, chàng muốn thế nào?” Tuy rằng Ôn Đình Trạm gian lận, nhưng Dạ Dao Quang đã chịu đánh bạc thì cũng chịu thua, chính nàng nói, kỹ không bằng người, chỉ có thể lấp hố. Đã lọt vào trong hố này, nàng đành phải lấp thôi.
“Dao Dao cho ta mấy viên ngọc trai đi.” Ôn Đình Trạm nắm viên ngọc trai đen trong tay nói.
“Đơn giản như vậy?” Đã chuẩn bị tinh thần bị Ôn Đình Trạm dùng công phu sư tử ngoạm, Dạ Dao Quang nghe xong lời này có chút hồ nghi.
“Chỉ đơn giản như vậy.” Ôn Đình Trạm mỉm cười gật đầu.
“Được.” Dạ Dao Quang ước gì có thể đuổi con hồ ly này, tỉnh về sau không biết sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì, vì thế đem toàn bộ ngọc trai để vào trong lòng Ôn Đình Trạm, “Tùy chàng chọn.”
Ôn Đình Trạm cũng không khách khí, nhặt từng hạt ngọc trai mà mình cảm thấy ưng ý, cũng không có cầm bao nhiêu, hơn nữa tất cả đều là ngọc nhỏ, một viên to cũng không động tới.
Dạ Dao Quang cũng không hiểu hắn có mục đích gì, từ bên trong lấy ra một viên ngọc trai màu đen to nhất ra: “Muội thấy ngọc trai đen phù hợp nhất với A Trạm nhà ta, viên này lớn như vậy, chờ sau khi chúng ta trở về, muội sẽ dùng làm xiêm y cho chàng, đem gắn lên trên đai lưng, khẳng định rất đẹp mắt.”
Người đương thời nếu như có thân phận, đều rất thích đai lưng bên trên khảm châu báu, ngọc là lựa chọn phổ biến nhất, sau đó là trân châu, đá quý thì chỉ có nữ tử mới dùng, nam tử đều không thích sặc sỡ. Dạ Dao Quang đến nơi này, cũng nhập gia tùy tục, phàm là xiêm y của Ôn Đình Trạm, nếu như bên trên đai lưng không có ngọc thạch, sẽ đeo lên bên hông cho hắn một mảnh ngọc làm vật trang sức.
Chủ yếu là trang sức Dạ Dao Quang làm cho Ôn Đình Trạm luôn luôn có tâm hơn so với trang sức tự làm cho chính mình. Nàng thích nhìn một Ôn Đình Trạm hoàn mỹ như vậy, toàn thân không một chỗ nào không có sự tinh tế, nhìn cảnh đẹp đã thấy vui.
“Cảm tạ phu nhân.” Ôn Đình Trạm tươi cười dịu dàng.
“Cũng tặng ta mấy viên đi.” Đột nhiên giọng nói Mạch Khâm xen vào.
“Mạch đại ca muốn làm cái gì?” Dạ Dao Quang tuy rằng tò mò, nhưng vẫn đưa viên ngọc trai trong tay cho Mạch Khâm. Truyện Võng Du
Mạch Khâm cơ hồ cầm một viên, lớn nhỏ đều là tùy ý, không có cố ý chọn lựa: “Ngọc trai cũng có thể làm thuốc a.”
Mạch Khâm không có lừa gạt Dạ Dao Quang, loại ngọc trai có phẩm chất tốt cũng có thể chế biền làm một vị bên trong phương thuốc, có thể tăng hiệu quả rất nhiều đan dược, hắn đích xác thật là đột nhiên nghĩ như vậy mới hỏi Dạ Dao Quang lấy mấy viên, muốn thử xem cùng với đan dược làm từ ngọc trai Nam Hải của hắn có khác biệt hay không.
“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu, điều này nàng cũng biết, chợt nàng đột nhiên nghĩ đến một việc, “Đúng rồi Mạch đại ca, huynh không phải là muốn dùng Âm châu sao? Huynh dùng Âm châu làm cái gì?”
Cũng may Mạch Khâm đang cúi đầu xem viên ngọc trai trong tay, cho nên thình lình nghe Dạ Dao Quang hỏi như vậy, mặt biến sắc, Âm châu rất có khả năng có liên quan tới Ôn Đình Trạm cho nên khi hắn ngẩng đầu, sắc mặt đã như thường: “Có chút việc tư cần Âm châu, chờ chúng ta xong việc ở đây, Dao Quang cho ta mượn dùng một chút, đợi sau khi dùng xong, ta lại đem trả cho muội.”
“Được, Mạch đại ca muốn dùng, lúc nào cũng có thể.” Dạ Dao Quang gật đầu, xoay người kéo Ôn Đình Trạm, “Hôm nay đã rất trễ. Chúng ta sớm đi nghỉ.”
Vì thế Mạch Khâm cũng ngồi khoanh chân tu luyện, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm dựa vào nhau, Kim Tử vẫn như cũ ghé vào trong lòng Ôn Đình Trạm lâm vào mộng đẹp.
Gió đêm lạnh hiu hiu, Ôn Đình Trạm rất ít khi mơ, lại chìm vào mộng đẹp không lâu sau, liền vào cảnh trong mơ. Trong mơ sương trắng tràn ngập đêm đen, có thể nhìn thấy sương trắng lượn lờ, nhưng hắn lại không thấy năm đầu ngón tay, không biết qua bao lâu, bên tai Ôn Đình Trạm phảng phất một đạo âm phong.
Một thanh âm thanh thúy mang theo sự nặng nề âm lãnh vang lên: “Đại nhân hảo tâm, xin ngươi giúp giúp ta.”
Ôn Đình Trạm xoay người, bốn phía nhìn cái gì cũng không ra, thanh âm âm lãnh có chút non nớt.
“Ngươi là ai, muốn ta như thế nào giúp ngươi?” Ôn Đình Trạm đạm thanh hỏi, “Ngươi trước hiện thân.”
Sương trắng trước mặt Ôn Đình Trạm tăng vọt, đợi đến khi sương mù tản ra hết, liền có một nam đồng ước chừng khoảng mười tuổi, sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước Ôn Đình Trạm, Hai mắt hắn tĩnh mịch, Ôn Đình Trạm cơ hồ là không cần nghĩ, liền biết đứa nhỏ này chính là một quỷ hồn, mà trang phục nó mặc là Xuân Thu tả hữu* (rose: thời Xuân Thu – Chiến Quốc).
“Cha nương không thấy đầu, cầu ngài giúp ta tìm cha nương...” Giọng nói nam đồng vang lên đồng thời thân ảnh nó cũng càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy.
Ôn Đình Trạm lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, mở to mắt.